"Vợ ơi, trên xe anh có pháo đấy." Vệ Lăng bỗng nhiên nói với Tần Thanh Man một câu.
Hôm nay sau khi tan làm hắn vốn có thể về nhà sớm, nhưng bởi vì phải đi lên thị trấn một chuyến cho nên mới về nhà muộn hơn mấy người Đỗ Hoành Nghị.
"Yeah, có pháo rồi!"
Người vui vẻ nhất chính là Sở Sở, bởi vì không có đứa trẻ nào là không thích pháo cả.
Vệ Lăng nhìn khuôn mặt phấn khởi của Sở Sở, dịu dàng nói với hai chị em Tần Thanh Man: "Pháo để ở trên xe, các em đi ra lấy vào đi, qua 12 giờ đêm chúng ta đi đốt pháo."
"Chị ơi, đi thôi, chúng ta đi lấy pháo."
Sở Sở chạy đến bên người Tần Thanh Man rồi kéo lấy tay Tần Thanh Man, sau đó trông thấy Hoàng Uyển Thanh ở phía sau Tần Thanh Man, nhiệt tình lên tiếng mời: "Chị Uyển Thanh, chúng ta đi lấy pháo đi, em nói cho chị biết nhá, đốt pháo vui cực kỳ luôn."
Hoàng Uyển Thanh nhìn về phía Tần Thanh Man.
Vào thời điểm đón Tết hàng năm, nhà cô ấy cũng sẽ đốt pháo, cô ấy mặc dù là con gái, nhưng khi ăn Tết cũng có thể được chia cho một ít pháo để chơi.
"Đi thôi."
Tần Thanh Man nhìn thấy khát vọng ở trong mắt Sở Sở và Hoàng Uyển Thanh, nở nụ cười nhìn Vệ Lăng một cái rồi dẫn theo hai người đi ra sân.
Xe Jeep được đỗ gọn ở một góc trong sân, cho nên cũng không vướng đường.
" Chị ơi, tìm thấy rồi."
Sở Sở là người đầu tiên lao lên xe, căn bản cũng không cần phải tìm, cậu đã trông thấy rất nhiều pháo rồi.
Pháo ở những năm 1970 cũng không nhiều chủng loại mẫu mã như thời hiện đại, cũng không có pháo hoa, chỉ là loại pháo dây đơn giản được buộc lại với nhau như một bím tóc nhỏ, loại pháo này bất kể là ở thời đại này hay là hiện đại sau này đều được sử dụng hết.
Bởi vì âm thanh khi nổ rất vang dội.
"Cẩn thận một chút, đừng để giấy gói pháo bị bung ra, nếu không các kíp nổ sẽ dễ bị ẩm." Tần Thanh Man cũng biết quy trình đốt pháo, trông thấy Sở Sở hưng phấn kéo lấy pháo, nhịn không được phải lên tiếng nhắc nhở.
"Chị ơi, em biết rồi ạ."
Sở Sở xuống xe, trong lòng ôm theo không ít pháo.
"Còn nữa không hả?" Tần Thanh Man thăm dò nhìn vào trong xe.
"Chị ơi, hết rồi ạ, chỉ nhiều từng này thôi." Sở Sở định đem số pháo trong lòng chia cho Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh.
"Không cần chia đâu, cứ mang vào hết đi, đến đêm khi đốt pháo lại chia sau." Tần Thanh Mai trông thấy cũng không nhiều pháo lắm cho nên cũng không định nhận lấy.
" Vâng." Sở Sở ôm lấy pháo, dẫn theo nhóc sói con chạy vào gian chính.
Hôm nay cậu chưa ngủ, nhóc sói con thế mà cũng chưa ngủ theo, còn chạy vèo vèo theo chân mọi người.
Tần Thanh Man cũng không để ý hai đứa nhỏ, trở lại gian chính cô căn dặn Sở Sở chú ý đừng để pháo cách gần bếp lò quá, sau đó liền dẫn Hoàng Uyển Thanh đi tới phòng phía tây.
Lúc trước khi cô làm áo bông cho người nhà cũng làm cho Hoàng Uyển Thanh một bộ.
Cũng may trong nhà có máy may, chứ nếu mà không có máy may, cô cho dù có muốn làm cho mỗi người một bộ cũng không thể nào làm nổi.
"Của…….của em á?"
Hoàng Uyển Thanh nhìn thấy chiếc áo bông mới được đưa tới trước mặt mình kích động tới mức nói lắp luôn, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ bừng hết cả lên, cô ấy thực sự không nghĩ tới Tần Thanh Man thế mà còn chuẩn bị quần áo mới để đón Tết cho mình.
Thực ra mà nói, cô ấy đã 23 tuổi rồi, cũng không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa, từ khi cô ấy tròn 20 tuổi, khi đón Tết trong nhà đã không còn chuẩn bị quần áo mới cho cô nữa.
Cho nên đã ba rồi cô ấy chưa được mặc quần áo mới vào dịp Tết.
Phải biết rằng mặc quần áo mới vào dịp Tết và mặc quần áo mới vào lúc thường là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cũng mang hai loại tâm trạng khác nhau, cảm giác đón Tết lâu rồi không có được bỗng nhiên ập tới với Hoàng Uyển Thanh, khiến cho cô ấy vừa ôm quần áo vừa cảm thấy hạnh phúc đến mức sắp ngất luôn rồi.
Ánh mắt nhìn về phía Tần Thanh Man tựa như đang nhìn người lớn trong nhà.
Trước kia Hoàng Uyển Thanh đối xử với Tần Thanh Man như một người bạn tốt, một người chị em tốt, nhưng vào giây phút này, cô cảm thấy Tần Thanh Man chính là chị dâu ruột của mình.
Không!
Thậm chí còn còn tốt hơn cả chị dâu ruột.
Bởi vì từ khi cô lén lút giấu diếm người trong nhà để tới đây, cô ấy không chỉ không gặp lại người nhà, mà đến cả một phong thư cũng không hề nhận được, nói không chừng người trong nhà đang oán trách cô tự tiện thay đổi địa điểm xuống nông thôn, thậm chí vẫn còn đang tức giận với mình.
"Uyển Thanh, mặc thử đi, mặc thử để xem quần áo có vừa người hay không."
Tần Thanh Man nhìn thấy sự kích động trong mắt Hoàng Uyển Thanh liền biết trong lòng cô bé này đang mất bình tĩnh đến mức nào, cô làm quần áo cho Hoàng Uyển Thanh cũng không phải để Hoàng Uyển Thanh biết ơn mình, mà trong lúc làm quần áo cho người nhà, cô theo lẽ tự nhiên làm cho Hoàng Uyển Thanh một bộ mà thôi.
Dù sao Vệ Lăng đã nhận Hoàng Uyển Thanh làm em gái.