Cô là vợ của Vệ Lăng, Hoàng Uyển Thanh cũng chính là em gái của cô, đối với người thân, cô không thể khẳng định có thể đối xử với tất cả mọi người giống y như nhau, nhưng đối xử một cách tương đối bình đẳng thì cô vẫn có thể làm được.
“Chị dâu, em…….."
Hoàng Uyển Thanh lần đầu tiên mở miệng gọi Tần Thanh Man là chị dâu.
"Uyển Thanh, hôm nay là 30 Tết, không cần phải nói những lời gì cả, chị đều hiểu, trước tiên em cứ thử quần áo đi đã, xem có vừa người không, áo này là do chính tay chị tự làm đó, cũng chỉ là ước chừng số đo của em mà làm ra, nếu không vừa thì để chị sửa lại ngay cho, đảm bảo ngày mai em có quần áo mới để mặc."
Tần Thanh Man nở nủ cười chặn lại những lời nói kích động của Hoàng Uyển Thanh, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hài lòng đối với việc Hoàng Uyển Thanh gọi mình là chị dâu.
"Vâng."
Hoàng Uyển Thanh thấy Tần Thanh Man không muốn nghe những lời nói khách sáo, cho nên cô cũng không nói nữa, mà liên tục gật gật đầu, sau đó đi thay quần áo.
Rèm cửa ở phòng phía Tây đã sớm được kéo xuống, toàn bộ không gian đều đảm bảo được sự riêng tư một cách rất tốt.
Hoàng Uyển Thanh nhanh chóng thay xong bộ quần áo bông mới.
Màu hồng nhàn nhạt, ngay lập tức làm Hoàng Uyển Thanh trở lên nổi bật hơn.
"Chị dâu, vừa người lắm luôn, tay nghề của chị thực sự quá tốt, mà có thể tài giỏi bằng một nửa chị thôi đã là tốt lắm rồi.” Hoàng Uyển Thanh hoạt động tay chân, cảm thấy chật ở chỗ nào cả, lại nhìn vị trí nút áo một chút, cũng không thấy bị lệch hay lỏng lẻo, lập tức phấn khởi báo cáo với Tần Thanh Man.
"Quay mấy vòng cho chị xem nào."
Tần Thanh Man đứng ra xa một chút rồi nói với Hoàng Uyển Thanh.
"Vâng."
Hoàng Uyển Thanh ngoan ngoãn đứng tại chỗ chậm rãi xoay người, cô ấy biết Tần Thanh Man đang kiểm tra hiệu quả tổng thể của cái áo sau khi được mặc lên người.
Một phút sau, Tần Thanh Man gật gật đầu, cười một cách vô cùng tự tin, "Khá tốt, cả quần áo với người mặc đều vô cùng xinh đẹp."
"Chị dâu, không cho phép chị trêu ghẹo em như thế, xấu hổ lắm." Hoàng Uyển Thanh nở nụ cười cởi cái áo trên người ra.
Nhiệt độ trong phòng khá cao, mặc áo bông thì nóng quá, một điểm quan trọng hơn nữa chính là, quần áo mới phải đợi mùng một Tết mới được mặc.
"Được rồi, không trêu em nữa." Tần Thanh Man thấy Hoàng Uyển Thanh đã có chút ngại ngùng, cũng không tiếp tục trêu ghẹo người ta nữa, mà dặn dò: "Uyển Thanh, em mang quần áo về phòng phía đông, sáng mai thức dậy là có thể mặc được ngay."
"Vâng, cảm ơn chị dâu ạ."
Thay xong quần áo, Hoàng Uyển Thanh ôm Tần Thanh Man một cái thật mạnh rồi mới mang theo quần áo đi về phòng phía đông.
Ở lại nhà họ Tần mấy hôm nay, phòng phía đông đã trở thành phòng ngủ của cô ấy, Tần Thanh Man thậm chí còn chia cho cô ấy một cái rương để cô ấy bỏ những đồ đạc cá nhân của mình vào trong đó, cho nên Hoàng Uyển Thanh vừa về tới phòng phía đông đã mở rương ra ngay.
Cô ấy cũng không bỏ áo bông vào trong đó ngay lập tức, mà bắt đầu lật tìm đồ đạc của mình.
Tết đến rồi, Tần Thanh Man đã tặng quà mừng năm mới cho mình, dù thế nào đi chăng nữa cô ấy cũng phải bày tỏ tấm lòng của mình một chút, nếu không trong lòng sẽ cảm thấy rất băn khoăn.
Tần Thanh Man đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ lại càng sợ hãi sẽ mất đi.
Dù sao đối với bất kỳ tình cảm nào cũng cần phải được vun vén và giữ gì.
Hoàng Uyển Thanh lục tung đồ đạc của mình ra, lúc rời khỏi Kinh thành cô ấy mang theo không ít những đồ hữu dụng, đồ đạc mang đến đều là những thứ cô ấy tích lũy được suốt những năm qua, cho nên cô ấy có quyền quyết định tuyệt đối đối với chúng.
Sau khi tìm kiếm, Hoàng Uyển Thanh tìm thấy một đôi hoa tai bằng vàng.
Rất khéo léo tinh xảo, nhưng đúng thực sự là bằng vàng.
Đôi hoa tai này là bà ngoại tặng cho cô ấy, cô ấy chưa từng đeo lần nào, nhìn chiếc áo bông trong tay, Hoàng Uyển Thanh biết vào thời đại khó mua vải vóc như hiện nay thì chiếc áo này có giá trị biết nhường nào, nghĩ nghĩ một lúc, cô ấy dự định tặng đôi hoa tai này cho Tần Thanh Man.
Vừa là quả năm mới, cũng vừa là thêm đồ cưới cho Tần Thanh Man.
Hoàng Uyển Thanh ở trong nhà họ Tần càng lâu, cô càng biết cuộc sống của Tần Thanh Man đã từng khó khăn như thế nào, tối thiểu nhất là lúc kết hôn cũng không nhận được bất kỳ quà cưới nào của họ hàng.
Chạm lên đôi hoa tai vàng, Hoàng Uyển Thanh biết bà ngoại cho dù có biết mình đem hoa tai này đi tặng cho Tần Thanh Man cũng sẽ không cảm thấy tức giận đâu.
Bởi vì đồ vật là vật chết, con người mới là cái sống, quà tặng mang đi tặng đúng người mới càng có thêm giá trị.
Cất áo bông xong, Hoàng Uyển Thanh cầm theo hoa tai rồi đi về phòng phía tây lần nữa.