Đối với việc Hoàng Uyển Thanh đi rồi lại quay lại, Tần Thanh Man cảm thấy có hơi bất ngờ, đợi đến lúc trông thấy chiếc hộp nhung đỏ Hoàng Uyển Thanh đưa cho mình, cô liền sững sờ.
Cho dù không biết bên trong hộp đựng cái gì, nhưng cô có thể đoán được bên trong chắc chắn là đồ trang sức.
"Chị dâu, đây là quà cưới em tặng cho chị, chị nhất định phải nhận đấy." Ánh mắt nhìn về phía Tần Thanh Man của Hoàng Uyển Thanh vô cùng nghiêm túc.
Tần Thanh Man làm quần áo cho Hoàng Uyển Thanh là bởi vì Vệ Lăng đã nhận cô ấy làm em gái, là người một nhà, cô không nghĩ tới việc có qua có lại mà nhận quà của Hoàng Uyển Thanh, nhưng lời nói của Hoàng Uyển Thanh khá nghiêm trọng, trong loại trường hợp này nếu thực sự không nhận sẽ không chỉ làm tổn thương đến tấm lòng của Hoàng Uyển Thanh, mà còn có vẻ làm màu ra vẻ.
Nghĩ một lúc, cô cuối cùng cũng nhận lấy cái hộp mà Hoàng Uyển Thanh đưa tới.
"Chị dâu, mau mở ra xem đi." Hoàng Uyển Thanh thò đầu lại, cô ấy vô cùng mong chờ trông thấy vẻ mặt của Tần Thanh Man khi nhìn thấy trang sức bên trong hộp.
"Được." Tần Thanh Man cũng không phụ sự mong đợi của Hoàng Uyển Thanh, ngay lập tức đã mở hộp ra luôn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, hoa tai bằng vàng lóe lên ánh sáng mê người.
Thấy rõ màu sắc của đôi hoa tai, vẻ mặt của Tần Thanh Man trở nên nghiêm túc, cô không hề nghi ngờ chất liệu của đôi hoa tai này, bởi vì nếu Hoàng Uyển Thanh đã dám tặng thì nhất định sẽ tặng những thứ tốt nhất.
Vốn dĩ Hoàng Uyển Thanh còn đang rất mong chờ trông thấy vẻ mặt của Tần Thanh Man, kết quả trông thấy biểu tình nghiêm túc của Tần Thanh Man, cô ấy lập tức cảm thấy có chút không biết phải làm sao.
Thậm chí còn cảm thấy mình giống y đã như gây ra chuyện gì rồi vậy
Tần Thanh Man man không muốn hù dọa Hoàng Uyển Thanh, nhưng có một số lời nhất định phải nói ra thật rõ ràng, " Đây không phải là đồng mạ vàng đúng không?" Vào những năm 1970, ở Kinh thành có nhà máy trang sức do nhà nước kinh doanh, bên trong trang sức với ánh vàng rực rỡ chính là đồng được mạ vàng ở trên.
Hoàng Uyển Thanh thật thà lắc đầu, cái vòng này của cô ấy là vàng ròng thực sự
Là do bà ngoại cô ấy lén lút đưa cho cô ấy.
Tổ tiên của bà ngoại cô ấy có gia cảnh khá giả, cũng có chút của cải, sau khi giải phóng đều đã hiến hết tài sản cho quốc gia, cộng thêm việc trong nhà không có cậu, chỉ có mấy dì, nếu không phải như thế thì gia đình nhà bà ngoại của cô ấy sau khi giải phóng cũng sẽ không thể có được cuộc sống tốt như bây giờ.
Cũng may mẹ cùng với mấy dì của cô ấy đều được gả cho những người có công, cho nên mới không bị liên lụy.
Sau khi nghe thấy câu hỏi khó hiểu của Tần Thanh Man, Hoàng Uyển Thanh lập tức hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này.
"Chị dâu." Cô ấy thực sự bị dọa sợ rồi.
"Còn nữa không?" Tần Thanh Man hỏi Hoàng Uyển Thanh.
Cái thứ đồ như vàng này, bây giờ ở trong tay người bình thường sẽ tương đối rắc rối.
Xét về thành phần gia đình, nếu bạn là một người nông dân trong sạch nghèo khó thuộc tầng từ lớp trung lưu trở xuống , thì tổ tiên của bạn tuyệt đối không thể có thứ như vàng ròng được, nếu trong nhà thực sự có đồ tốt như vậy, vậy thì chắc chắn không thể nào là bần nông được.
Bần nông sở dĩ là bần nông cũng bởi vì họ rất nghèo, nghèo đến mức cùng cực.
"Còn có một chiếc vòng tay bằng vàng, bà ngoại tặng cho em vài ngày trước khi bà qua đời, bà nói đây là quà cưới bà chuẩn bị cho em." Đứng trước mặt Tần Thanh Man Hoàng Uyển Thanh không hề giấu diếm điều gì cả, vô cùng tin tưởng nói hết tất cả mọi chuyện.
"Lấy hết ra đây, để chị giữ cho em."
Tần Thanh Man mặc dù không biết liệu có âm mưu nào đằng sau việc Cao Diệp Phương đến đây hay không, nhưng từ lúc Hoàng Uyển Thanh lấy đồ ra cô đã nhận thấy có điều gì đó không ổn.
"Vâng."
Hoàng Uyển Thanh cũng không hỏi vì sao, cũng không hề do dự, chạy về phòng phía đông lấy vòng tay bằng vàng ra đưa cho Tần Thanh Man ngay lập tức.
Nói ra thì từ khi nhận được những thứ đồ này, đến cả người trong nhà cô ấy cũng không hề nói cho mọi người biết.
Trần Thanh Mai nhìn số vàng trong tay, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc, nói với Hoàng Uyển Thanh: "Em có chắc lúc bà ngoại em đưa những đồ này cho em không có ai biết không?" Cô phải loại trừ hết tất cả mọi khả năng có thể xảy ra.
Sau khi nghe được những lời này của Tần Thanh Man, Hoàng Uyển Thanh nghiêm túc nghĩ lại.
Sau một lúc mới nói một cách không chắc chắn lắm: "Em đảm bảo khi bà ngoại tặng cho em những thứ này bên cạnh không có người nào cả, nhưng em không thể không có ai biết cả." Bà ngoại cô ấy đã qua đời 7 năm, cũng có thể nói bà ngoại cô ấy qua đời vào năm 63 tuổi.
"Cao Diệp Phương có biết không?"
Tần Thanh Man lập tức nghĩ đến Cao Diệp Phương - cái người đang vô cùng khoa trương tại nông trường.