"Em giấu kỹ lắm, chị họ có lẽ không biết đâu." Hoàng Uyển Thanh cũng không dám chắc chắn.
Tần Thanh Man lại hỏi từ một góc độ khác: "Bà ngoại em cho em những thứ này, có phải cũng có khả năng sẽ cho mấy chị họ khác của em hay không?" Việc này đúng là khó mà nói rõ được, đều là cháu gái ngoại cả, trừ khi bà ngoại cực kỳ thiên vị đối với Hoàng Uyển Thanh, nếu không thực sự sẽ không có khả năng phân biệt đối xử giữa mấy đứa cháu gái được.
Vào lúc này, Hoàng Uyển Thanh không có cách nào để trả lời Tần Thanh Man.
Bà ngoại cô ấy đối xử với cô ấy rất tốt, nhưng cũng đối xử không kém gì với mấy người chị em họ khác, cô ấy có thể nhận được đồ trang sức bằng vàng làm của hồi môn, mấy người khác đương nhiên cũng có khả năng nhận được, dù sao thì nhà bà ngoại của cô ấy trước kia đúng là có rất nhiều của cải.
Tần Thanh Man trông thấy vẻ mặt của Hoàng Uyển Thanh, trong lòng càng thêm nắm chắc.
Hơn nữa, chỉ cần đủ thông minh sẽ không bao giờ để loại tài sản như vàng này lộ ra ngoài, dù sao thì hoàn cảnh đất nước lúc này cũng không cho phép, nhưng cũng không thể loại trừ việc một số người thân của nhà họ Hoàng khi bị bức hiếp, hoặc khi họ bị dồn vào đường cùng sẽ kéo người xuống nước theo.
Tần Thanh Man nghĩ rõ điểm này liền nói với Hoàng Uyển Thanh: "Quên chuyện này đi, phải hoàn toàn quên đi chuyện này."
"Có điều nguy hiểm, đúng không ạ?"
Giọng nói của Hoàng Uyển Thanh rất nhẹ, cô ấy cảm nhận được một cảm giác nguy cơ không hề nhẹ.
"Đúng vậy, có khả năng không chỉ ảnh hưởng tới một mình em đâu, nói không chừng còn sẽ gây ra ảnh hưởng đối với cha mẹ của em." Tần Thanh Man biết loại chuyện này ở thời đại này rốt cuộc nguy hiểm đến cỡ nào, ở thời kỳ này chỉ cần nắm được một chút thóp thôi đã có thể tùy ý quy chụp những vấn đề liên quan đến thời đại rồi.
"Thanh Man, cái này sẽ không gây ra phiền phức cho chị chứ?"
Hoàng Uyển Thanh đang lo lắng cho người nhà, nhưng đồng thời cũng rất lo lắng cho Tần Thanh Man, cô ấy không muốn Tần Thanh Man phải đối mặt với nguy hiểm.
"Không sao cả, chị chưa từng trông thấy những thứ này."
Tần Thanh Man đặt chiếc vòng tay và hoa tai bằng vàng vào hộp với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó lại dùng vải bọc thật kỹ lại rồi đáp chúng vào trong tủ quần áo.
Chỗ này của bọn họ là vùng đất núi rừng hoang vu vô tận, tùy ý giấu đi thôi cũng đã có thể giấu kín không còn dấu vết gì cả.
Chỉ cần cô không thừa nhận, thì ngay cả lời thú tội của Hoàng Uyển Thanh cũng không có tác dụng gì.
Bởi vì cô có rất nhiều biện pháp để thoát tội cho mình, điều quan trọng hơn nữa là, người ở đồn Kháo Sơn của bọn họ thực sự tốt vô cùng.
"Chị dâu, chị yên tâm, em sẽ triệt để quên đi chuyện này, túm nó ra khỏi trí nhớ của em luôn." Hoàng Uyển Thanh có thể cảm nhận được sự bảo vệ của Tần Thanh Man đối với mình, cho nên lập tức hiểu rõ bản thân mình cần phải làm như thế nào.
"Ừ."
Tần Thanh Man nắm lấy tay Hoàng Uyển Thanh, nói lời trấn an: "Đừng sợ, hôm nay là 30 Tết, nếu đã muốn thay đổi thì bắt đầu thay đổi từ giờ phút này đi, mau triệt để quên đi."
"Em biết rồi."
Hoàng Uyển Thanh nắm lại tay của Tần Thanh Man, khi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Tần Thanh Man, trái tim cô ấy cũng bình tĩnh lại.
Sau khi cả hai đạt được sự đồng thuận liền cùng nhau rời khỏi phòng phía tây.
Cứ như vậy, hai người nghe thấy được mấy người Vệ Lăng đã trở lại gian chính.
Bột để làm sủi cảo đã được nhào xong rồi, nhân sủi cảo cũng đã được băm, chỉ cần chờ "bếp trưởng" Tần Thanh Man trộn nhân lại với nhau là được, đừng thấy chỉ là việc đơn giản bỏ nguyên liệu trộn vào với nhau mà nhầm, thực tế sủi cảo cuối cùng có ngon hay không, trộn nhân mới là công đoạn mấu chốt nhất.
"Chị, mau tới đây trộn nhân sủi cảo đi chị."
Sở Sở vội vã kêu Tần Thanh Man tới, cậu chỉ tin tưởng tay nghề trộn nhân bánh của Tần Thanh Man thôi.
Vệ Lăng và mấy người Đỗ Hoành Nghị cũng nhìn về phía Tần Thanh Man.
Thính giác của Vệ Lăng rất nhanh nhạy, kỳ thật cuộc đối thoại của Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh ở trong phòng phía tây vừa nãy hắn đều nghe được loáng thoáng, thấy Tần Thanh Man lại chủ động ôm đồm thêm chuyện, hắn vô cùng bất mãn nhìn Hoàng Uyển Thanh một cái.
Hoàng Uyển Thanh vốn đã sợ Vệ Lăng rồi lại bị doạ cho sợ hãi đến giật nảy cả mình.
Ba người Đỗ Hoành tận mắt nhìn thấy tất cả: …….Xem ra làm em gái của Vệ Lăng cũng không dễ dàng gì.
Tả Cao Bằng nhìn về phía Đỗ Hoành Nghị.
So với anh ấy và Viên Hướng Dương thì Đỗ Hoành Nghị càng quen thuộc với Hoàng Uyển Thanh hơn, đương nhiên nên để Đỗ Hoành Nghị đi làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Đỗ Hoành Nghị thiếu chút nữa thì tức chết!
Vệ Lăng dễ chọc vào như vậy sao, nếu Vệ Lăng dễ chọc như vậy, ba người bọn họ hợp lại làm sao vẫn còn không thắng nổi chứ!