Sở Sở lập tức nhảy dựng lên tránh đi chỗ khác, sau đó được Đỗ Hoành Nghị kéo lại che kín hai tai.
Buổi đêm sang rạng sáng, nhà nào nhà nấy đều thắp sáng những ngon nến bên trong đèn lồng.
Không chỉ có những ngọn nến bên trong đèn lồng đỏ được thắp lên, mà những ngọn nến bên trong đèn băng cũng được thắp sáng, trong những tia sáng lấp lánh, pháo nổ càng thêm bắt mắt vào ban đêm, những âm thanh vang dội cũng càng thêm sối động.
Nhóc sói con ở trong lòng Vệ Lăng bị giật mình đến cứng đờ cả người.
Đây là lần đầu tiên nó nghe thấy âm thanh lớn vang lên kịch liệt như vậy, nó có hơi sợ sệt, nếu không phải đã được Vệ Lăng ôm vào lòng, nó chắc chắn sẽ trốn che đầu đi ngay từ đầu rồi.
Âm thanh này đáng sợ quá.
Theo tiếng pháo nổ vang, trong không trung không chỉ bay lên những rặng khói màu vàng, mà không khí cũng mang theo mùi lưu huỳnh nồng đậm.
Đây là hiệu ứng sau khi pháo nổ.
"Đẹp quá." Tần Thanh Man đứng ở bên cạnh Vệ Lăng nhẹ giọng nói một câu.
Cô vốn đang nấu sủi cảo ở trong nhà, nhưng nước lạnh vừa cho vào vẫn chưa sôi, âm thanh nhộn nhịp trong đồn khiến cho cô có xúc động muốn ra nhìn một chút, cho nên cô đã dẫn theo Hoàng Uyển Thanh ra ngoài xem.
Thực ra ở thời đại này cũng không có ai đốt pháo hoa, đốt pháo đơn giản cũng không đẹp được bao nhiêu.
Điều mà Tần Thanh Man cảm thấy đẹp ở đây chính là sơn thôn yên ả không hề có bất cứ một loại ô nhiễm nào.
"Ừ, đẹp thật." Vệ Lăng đã biết Tần Thanh Man tới từ sớm rồi, nghe được giọng nói của vợ mình, trong bóng đêm hắn lặng lẽ duỗi tay nắm lấy tay vợ mình.
Bàn tay Tần Thanh Man không lớn, ngon tay thon dài, nắm trong tay có cảm giác yếu ớt mỏng manh như không xương.
Vệ Lăng nghiêng đầu ngắm Tần Thanh Man.
Vợ mình trở nên vô cùng hấp dẫn dưới ánh sáng đỏ bao phủ giữa màn đêm.
Phảo nhà họ Tần mặc dù nhiều hơn những nhà khác, nhưng bởi buộc lại để đốt chung với nhau, cho nên tiếng pháo nổ đúng là vang dội nhất đồn, nhưng thời gian nổ lại không phải dài nhất.
Nhiều nhất là nửa phút, pháo nhà họ Tần đã nổ xong.
Nghe thấy trong đồn vẫn tiếp tục vang lên tiếng pháo nổ, Tần Thanh Man chào hỏi mọi người rồi vào nhà, cô ước chừng sủi cảo trong nồi cũng nấu sắp xong rồi.
Bởi vì vừa mới ăn cơm tất nhiên xong, mọi người thực ra cũng không đói lắm.
Nhưng năm mới nhất định phải ăn sủi cảo.
Mọi người ngồi quây quần bên bàn, chuẩn bị "ra tay" với chỗ sủi cảo đặt trên đó.
Nước chấm trước mặt là do Tần Thanh Man căn cứ vào khẩu vị riêng của mỗi người mà pha chế, ví dụ như Đỗ Hoành Nghị, là người Tứ Xuyên, có thể ăn được cay tê, cho nên nước chấm cô pha cho anh ấy chính là nước chấm có vị tê cay, Vệ Lăng và Hoàng Uyển Thanh là người Kinh thành, Tần Thanh Man pha cho hai người họ dấm chấm thanh thanh.
"Năm mới hoàn cảnh mới, tôi có gói mấy đồng tiền vào trong sủi cảo, ngụ ý là hy vọng năm sau mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, đất nước ngày càng giàu mạnh." Tần Thanh Man lo lắng có người mượn cớ, cho dù đều là người quen với nhau cả nhưng cô vẫn dựa theo khẩu hiệu lúc trước để nói những lời may mắn.
Mọi người đều hiểu rõ tình thế trước mắt, vô cùng thấu hiểu cho cách nói của Tần Thanh Man.
"Tôi nhất định phải ăn được cái có đồng tiền." Đỗ Hoành Nghị là người đầu tiên thể hiện mong muốn của mình.
"Ai ăn được vẫn còn chưa chắc đâu, người nào thua thì phải giặt tất cho người còn lại một tháng nhá." Tả Cao Bằng nhân cơ hội cá cược với Đỗ Hoành Nghị.
Dù sao cũng là chuyện vui đùa, coi như làm khuấy động bầu không khí.
"Tôi cũng tham gia với." Viên Hướng Dương cũng không cam lòng yêu thế mà tham gia, nếu may mắn, một tháng tới anh ấy không cần phải giặt tất nữa.
Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh Man nghe thấy mấy người đàn ông đánh cược với nhau, lập tức nhịn không được mà bật cười.
Vệ Lăng nhìn mấy người Đỗ Hoành Nghị một cái đầy khinh bỉ, bữa ăn sủi cảo ấm áp đoàn viên, ba cái tên này thế mà cứ kiếm thêm chuyện.
"Em nữa, em cũng muốn tham gia!"
Sở Sở vốn đang gật gà gật gù bị cuộc cá cược của mấy người Đỗ Hoành Nghị làm cho giật mình bừng tỉnh, ngay lập tức lớn tiếng tuyên bố quyết định của cậu nhóc.
"Phụt ——"
Mấy người Đỗ Hoành Nghị nhìn Sở Sở, nhịn không được cười ầm lên.
Đứa bé còn nhỏ, tưởng đây chỉ là trò chơi, căn bản không biết được cái mà ba người Đỗ Hoành Nghị chơi là thú vui bi thảm của mấy tên cô đơn.
"Được, phê chuẩn cho em tham gia."
Sở Sở còn nhỏ, cho nên mấy người Đỗ Hoành Nghị không tiện nói rõ ràng ra, ngay lập tức đều đồng ý cho cậu bé tham gia.
Kể từ lúc đó, bầu không khí lập tức trở nên có hơn nghiêm túc.
Mọi người tập trung nhìn chằm chằm vào chỗ sủi cảo trong đĩa, suy tính xem lên gắp miếng nào, để cho công bằng, mỗi người chỉ có một cơ hội để hạ đũa.