Vệ Lăng không tham gia vào trò chơi nhàm chán này rất tự nhiên gắp một miếng sủi cảo đặt vào trong bát Tần Thanh Man.
Những người khác thấy Vệ Lăng đã mở màn, cũng không tiếp tục nghĩ linh tinh nữa, dựa vào "tổ tiên mách bảo" mà vươn đũa của mình ra.
Đến ngay cả Hoàng Uyển Thanh cũng đã gắp một miếng sủi cảo.
Cô ấy mặc dù không tham gia vào trò chơi của mấy người Đỗ Hoành Nghị, những cũng hy vọng mình có thể ăn trúng cái sủi cảo có đồng tiền ở ngay miếng đầu tiên.
Cái sủi cảo đầu tiên tất cả mọi người đều không chấm nước chấm, cứ như vậy bỏ thẳng vào miệng.
Nhai nhai nuốt nuốt, vẻ mặt mọi người đều khác thường.
Cả nhà anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng không người nào chịu mở mồm để tiết lộ đáp án.
"Vợ ơi, chúng ta cũng không tham gia, không cần phải quan tâm đến bọn họ, chúng ta tự ăn của mình đi." Vệ Lăng là người đầu tiên lên tiếng, việc hắn mở miệng, cũng chứng tỏ hắn không phải là người đầu tiên ăn trúng đồng tiền.
Tần Thanh Man nghiêm túc suy nghĩ lời của Vệ Lăng, cảm thấy rất có lý, sau đó hơi mở miệng, nhà ra một đồng tiền.
Đồng tiền rơi xuống chạm với bát vang lên tiếng kêu thanh thúy, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn sang, sau đó đều toát ra sự ngưỡng mộ.
"Tôi không ăn trúng."
Đỗ Hoành Nghị dám chơi dám chịu lên tiếng thừa nhận.
"Tôi cũng không ăn trúng." Tả Cao Bằng bất đắc dĩ gắp thêm miếng sủi cảo nữa.
Dựa theo cách cá cược bọn họ đã nói trước đó, chỉ ăn trúng đồng tiền ở cái sủi cảo đầu tiên thì mới tính, những cái sau cho dù có ăn trúng thì cũng không được tính nữa.
Viên Hướng Dương không lên tiếng, chỉ bất đắc dĩ nở nụ cười, rồi cũng bắt đầu gắp sủi cảo ăn tiếp.
Cứ như vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung trên mặt Sở Sở.
Xét về số người đánh cược, Đô Đô cũng nằm trong số đó.
"Em……em ăn trúng rồi." Sở Sở cả mặt phấn khích nhả đồng tiền đã ngâm trong miệng một lúc lâu ra, sau đó phấn khởi hoan hô, làm nhóc sói con đang nằm ngủ trên mặt đất cũng giật mình tỉnh giấc.
Nhóc sói con vẫn là nhóc sói sơ sinh chưa cai sữa, thời gian ngủ dài hơn rất nhiều so với sói trưởng thành.
Mấy người Đỗ Hoành Nghị thực sự không nghĩ tới ngoài Tần Thanh Man ra, thì Sở Sở cũng ăn trúng đồng tiền.
Nhìn khuôn mặt sung sướng của Sở Sở, Đỗ Hoành Nghị cười chấp nhận: " Sở Sở, em nhớ tích lại tất trong một tháng lại nhé, để bọn ăn giặt tất cả một lần cho em luôn."
"Tích …….tích tất thối suốt cả tháng luôn á?"
Sở Sở ngây ngẩn cả người.
Quần áo nhà bọn họ đều là thay ra rồi giặt luôn, cậu làm sao có thể tích tất suốt cả một tháng lại được.
"Ha ha ha ——"
Nhìn dáng vẻ đáng yêu ngốc nghếch của Sở Sở, tất cả mọi người đều bật cười.
Hoàng Uyển Thanh trông thấy mọi người vui vẻ cũng hé miệng nở nụ cười, mặc dù vừa nãy cô ấy không ăn trúng đầu tiền, nhưng cô ấy cảm thấy năm nay được ăn Tết ở nhà họ Tần là chuyện vui nhất, người nào cũng đều rất vui tính, và cũng đều rất hòa đồng dễ gần
Ăn sủi cảo xong, mấy người Đỗ Hoành Nghị phải trở lại sư bộ ngay.
Nhà họ Tần không lớn lắm, nếu như không có Hoàng Uyển Thanh, giường trong nhà vẫn đủ cho mấy người họ ngủ lại, nhưng có thêm Hoàng Uyển Thanh, mấy người Đỗ Hoành Nghị không thể để vợ chồng Vệ Lăng mới đầu xuân năm mới đã phải ngủ riêng rồi.
Cho nên bọn họ xách theo sủi cảo và bánh bao, chào tạm biệt với hai vợ chồng nhà Tần Thanh Man.
Sở Sở đã không kiên trì nổi nữa ôm theo nhóc sói con lên giường ngủ, thậm chí còn hạnh phúc ngáy khò khò.
"Ngày mai tới nhà ăn cơm nhá. "
Tần Thanh Man chào mấy người Đỗ Hoành Nghị.
Mấy người đã mang theo không ít thịt và đồ ăn đến nhà, lại ăn Tết cùng nhà bọn họ, cho nên bữa cơm mùng 1 Tết cũng phải đoàn viên.
"Được, ngày mai chúng tôi nhất định sẽ tới." Đỗ Hoành Nghị thay mặt cho mấy người trả lời.
"Đừng tới sớm quá, nhưng cũng không được đến quá muộn." Ngày mai Vệ Lăng không cần phải tới sư bộ để trực ca, cho nên được ở nhà cả ngày.
"Biết rồi, ngày mai chúng tôi tìm giờ đẹp rồi mới tới." Mấy người Đỗ Hoành Nghị bật cười, mỗi người đập vai Vệ Lăng một cái rồi mới rời khỏi nhà họ Tần.
Khuôn mặt của Tần Thanh Man đã sớm đỏ bừng một mảng tại lúc mấy người Đỗ Hoành Nghị nói chuyện với nhau rồi.
Xấu hổ quá đi mất.