Ba người Đỗ Hoành Nghị rời đi xong, chỉ còn lại vợ chồng hai người Vệ Lăng, Hoàng Uyển Thanh ở trong nhà thu dọn bát đũa, ăn xong bữa sủi cảo đoàn viên, nồi nấu sủi cảo và bát đũa đều cần phải rửa, Hoàng Uyển Thanh ở lại dọn dẹp.
Thu dọn xong cô ấy phải nhanh chóng đi rửa ráy rồi còn lên giường đi ngủ.
Đã 1h sáng rồi, thời điểm này đã là muộn lắm, rất lâu rồi chưa từng thức khuya như vậy khiến cô ấy có hơi buồn ngủ.
"Vợ ơi."
Vệ Lăng thấy mấy người Đỗ Hoành Nghị đã đi xa, liền đóng cổng lại rồi nắm lấy tay Tần Thanh Man.
Nếu nói ngày 30 Tết ai là người vất vả nhất, vậy thì đương nhiên chính là nữ chủ nhà như Tần Thanh Man rồi, đừng thấy có nhiều người hỗ trợ như vậy mà nhầm, nhưng trên thực tế có rất nhiều việc dính líu đến Tần Thanh Man, cho nên vẫn cứ phải do Tần Thanh Man đưa ra quyết định mới được.
"A Lăng, về thôi, cũng đã khuya lắm rồi."
Từ lúc đến thời đại này đến giờ, Tần Thanh Man rất ít khi thức đêm, cảm nhận được không khí đón Tết vui mừng của người dân trong đồn, cô nhịn không được ngáp dài một cái.
Cô thực sự rất buồn ngủ.
Vệ Lăng vốn đã muốn để Tần Thanh Man bớt mệt hơn, vừa trông thấy Tần Thanh Man thật sự rất mệt mỏi, liền nhanh chóng dắt người đi vào gian chính.
Khi hai vợ chồng trở lại gian chính, Hoàng Uyển Thanh không chỉ đã thu dọn bát đũa xong xuôi, mà bạn thân cũng đã được sửa soạn đâu ra đấy, "Anh cả Vệ, chị dâu Thanh Man, em đã chặn bếp lò lại rồi, hai anh chị kiểm tra xem, có chỗ nào em thu dọn còn chưa ổn hay không."
"Uyển Thanh, thời gian không còn sớm nữa, em đi nghỉ ngơi đi, còn lại để chị kiểm tra cho."
Hôm nay Hoàng Uyển Thanh đã đi theo Tần Thanh Man bận rộn suốt từ sáng đến giờ, mặc dù không phải chủ bếp, nhưng mấy việc linh tinh lặt vặt cũng không hề ít chút nào, cô ấy hỗ trợ nhóm bếp, rửa rau, thái thịt, rửa bát thôi cũng đã đủ vất vả rồi.
"Vâng, vậy thì em đi nghỉ đây."
Hoàng Uyển Thanh sờ lên khuôn mặt vừa mới rửa xong, nói một câu chúc ngủ ngon với Vệ Lăng và Tần Thanh Man xong liền quay trở lại phòng phía đông.
Ở nơi trời đông giá rét như này, cho dù nhiệt độ trong phòng có cao đi chăng nữa, mặt cũng nhất định phải được thoa dầu dưỡng.
Hoàng Uyển Thanh vừa trở về tới phòng phía đông liền trông thấy Sở Sở đang ôm nhóc sói con ngủ chổng vó.
Lúc trước, nhóc sói con không muốn Sở Sở ôm mình ngủ, thành ra hai tên nhóc tự chia nhau mỗi người chiếm cứ một đầu giường, từ khi trên giường có thêm một Hoàng Uyển Thanh, ngược lại lại khiến cho quan hệ của hai đứa nhóc này trở nên tốt hơn.
Đi ngủ cũng có thể ôm nhau thắm thiết.
Hoàng Uyển Thanh mỉm cười đắp chăn cho hai bé, sau đó mới lấy dầu dưỡng ra, đợi dầu dưỡng mang theo mùi hương thơm nồng chậm rãi tan ra trong lòng bàn tay, cô ấy mới bắt đầu thoa đều lên mặt.
Mùi hương của dầu dưỡng ở thời đại này không được đa dạng chủng loại và cô đọng tinh phẩm như các loại mỹ phẩm dưỡng da ở thời đại sau này.
Dầu dưỡng ở thời đại này có mùi hương khá nồng, giống hương thơm ngát của hoa tươi lúc nở rộ.
"Hắt xì ——" Một tiếng hắt hơi khe khẽ vang lên trong phòng, là do Hoàng Uyển Thanh thoa dầu dưỡng đã ảnh hưởng tới nhóc sói con.
Mũi của nhóc sói con còn thính hơn cả mũi chó, cho nên có phản ứng rất mãnh liệt đối với những mùi hương nồng đậm.
"Xin lỗi nhé, Đô Đô." Hoàng Uyển Thanh theo tiếng hắt xì nhìn sang nhóc sói con, đối diện với đôi mắt trong veo tràn đầy sự ghét bỏ của nhóc sói con, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ nói lời xin lỗi, thuận tiện vươn tay muốn xoa nhóc sói con.
Ở nhà họ Tần một ngày, Hoàng Uyển Thanh vô cùng yêu thích nhóc sói con này.
Chủ yếu là bởi vì nhóc sói con béo tròn mập mạp này nhìn vô cùng đáng yêu, hơn nữa còn rất thông minh, ánh mắt nhiều lúc cũng rất linh động thông minh giống như ánh mắt của con người.
Nhóc sói con vốn dĩ đã rất chê mùi hương dầu dưỡng trên người Hoàng Uyển Thanh, trông thấy bàn tay của Hoàng Uyển Thanh duỗi tới, nó lại càng thêm ghét bỏ mà bỏ rơi lại Sở Sở, tự mình chui vào ổ sói ở cuối giường, nó chẳng muốn để ý Hoàng Uyển Thanh chút nào.
Nhóc con mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng lại rất có cá tính.
Cũng không bởi vì ngủ cùng một giường với Hoàng Uyển Thanh mà nhìn Hoàng Uyển Thanh bằng con mắt khác.
Hoàng Uyển Thanh đã sớm đoán được kết quả này, bất lực thở dài một hơi, sau đó sửa soạn đơn giản một chút rồi thổi đèn chui vào trong chăn.
Hôm nay cô ấy đi theo Tần Thanh Man bận rộn cả một ngày, cũng đã buồn ngủ lắm rồi, vừa đặt lưng xuống giường cái liền chìm sâu vào giấc ngủ luôn.
Về chuyện chiếc vòng tay bằng vàng, Tần Thanh Man đã nói phải quên đi vậy thì cô cũng triệt để quên hết.
Phòng phía đông bởi vì Hoàng Uyển Thanh đã chìm vào giấc ngủ mà dần yên tĩnh lại.
Ở phòng phía tây, hai vợ chồng Tần Thanh Man sau khi dọn dẹp xong cũng đã lên giường, Vệ Lăng không nằm xuống ngay mà lật túi áo của mình lên.
Tần Thanh Man đang ngáp nửa chừng liền ngây ngẩn cả người.