Nhân lúc hai người vẫn chưa làm chuyện gì, cô chủ động đem chuyện Hoàng Uyển Thanh có trang sức bằng vàng nói ra với Vệ Lăng, đối với loại chuyện này cô không cần phải đặc biệt nhắc nhở cũng tin chắc rằng Vệ Lăng có thể biết được tính nghiêm trọng trong đó.
Vệ Lăng trước đó đang nghe được loáng thoáng, lúc này lại nghe Tần Thanh Man nhắc tới lần nữa, liền nói ngay lập tức: "Qua mấy ngày nữa anh lên núi một lần, để anh mang đồ đi xử lý." Hắn đóng quân ở đây hơn một năm, cho nên trên núi có rất nhiều chỗ hắn đã từng đi qua.
Biết nơi nào vừa an toàn lại vừa thích hợp để cất giấu đồ vật.
Mục đích vốn dĩ khi Tần Thanh Man nói với Vệ Lăng chuyện đồ trang sức bằng vàng là muốn để Vệ Lăng đem giấu đồ đi, thấy Vệ Lăng đồng ý ngay, cô lập tức cũng không còn lo lắng hậu hoạ nữa.
Chẳng qua để khen thưởng cho Vệ Lăng, cô vẫn ngẩng đầu hôn lên môi Vệ Lăng.
Một nụ hôn đã bắt đầu đương nhiên không thể nào kết thúc một cách đơn giản được, Vệ Lăng vốn dĩ đã uống một chút rượu, mặc dù không tính là nhiều lắm, nhưng chất cồn vẫn kích thích đến thần kinh hắn, khiến hắn vô cùng muốn mượn rượu để làm chút gì đó.
Hai vợ chồng "ầm ĩ" suốt nửa tiếng mới kết thúc.
Sự vui sướng từ thể xác đến tinh thần khiến hai người đều cảm thấy thoải mái từ trong ra ngoài, bất kể là Vệ Lăng hay Tần Thanh Man đều tha thiết hy vọng sớm có được căn nhà thuộc về mình.
Nếu còn không có nhà riêng, hai người bọn họ thực sự có chút lo lắng bản thân không thể khống chế để đợi được đến ngày đó nữa đâu.
"Vợ ơi, để hôm nào anh đi hỏi sư bộ một chút xem khu ở dành cho người nhà sẽ xây dựng ở đâu, khi nào thì bắt đầu xây dựng, để chúng ta trước hết lên kế hoạch cho ngôi nhà của mình đã." Thời điểm Vệ Lăng nói những lời này là đã đưa ra quyết tâm phải nhanh chóng hối thúc sư bộ đưa ra quyết định liên quan đến việc quy hoạch xây dựng khu ở dành cho người nhà.
Tần Thanh Man dần dần thả nhẹ hô hấp, chỉ có cơ thể vẫn còn có chút hơi run rẩy.
Kết quả nghe được câu nói này của Vệ Lăng, liền biết ngay Vệ Lăng lúc này trong ngoài bất nhất đến nhường nào, miệng nói ra với trong đầu nghĩ tới lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Gương mặt cô càng trở nên nóng bừng, thân thể cũng vô cùng tê dại.
Thực ra, đôi khi có những chuyện không cần phải tự mình trải nghiệm, chỉ cần nghe qua lời nói thôi cũng đã có thể tạo thành những suy nghĩ nóng bỏng trong đầu rồi.
Mà lời Vệ Lăng vừa mới nói đã ám thị cho cô những suy nghĩ nóng bỏng.
Cơ thể vừa mới hết khẩn trương của Tần Thanh Man ngay lập tức trở nên căng cứng, cảm giác bất lực tê dại bao phủ khắp cả người.
“Vợ ơi.” Vệ Lăng lại hôn Tần Thanh Man thêm lần nữa.
Bởi vì căng thẳng, cho nên Tần Thanh Man không thể không nắm chặt lấy ga giường.
Lại “ ầm ĩ” thêm lần nữa xong, thời gian trôi qua cũng xấp xỉ nửa tiếng, mắt thấy cách thời gian gà trống gáy sáng cũng chẳng còn bao lâu nữa, đêm 30 Tết đúng là có hơi ngắn ngủi.
Sau khi kết thúc mọi chuyện, Vệ Lăng mới bò dậy xuống giường lấy nước nóng lau mồ hôi cho hai người.
"A Lăng."
Tần Thanh Man nằm trên giường nhẹ giọng gọi Vệ Lăng.
“Vợ, làm sao vậy em?” Vệ Lăng đang bận rộn nhanh chóng quay đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt Tần Thanh Man.
“A Lăng, nếu như sư bộ nhất trí xây dựng khu ở dành cho người nhà, có lẽ phòng ốc sẽ không thể giống với kế hoạch trước đó của chúng ta.” Nghĩ tới những mong đợi về ngôi nhà của mình đã bàn bạc với Vệ Lăng lúc trước, Tần Thanh Man khá là lo lắng.
Thực ra cũng không phải cô không muốn sống ở khu ở dành cho người nhà, chỉ là lo lắng khu ở dành cho người nhà không được tiện lợi như trong tưởng tượng của cô, dù sao thì ở thời hiện đại cô cũng đã từng thấy qua rất nhiều công trình thuận tiện hơn.
“Không sao cả, anh sẽ kiến nghị với bộ phận hậu cần.”
Về việc này Vệ Lăng vẫn có phần năm chắc, tuy không thể hoàn toàn dựa theo bàn bạc trước đó của hắn với Tần Thanh Man để dựng nhà, nhưng cũng chắc chắn có thể đảm bảo giữ lại được đến 6, 7 phần.
“Vâng.”
Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng nói một cách chắc chắn như vậy, cũng không tiếp tục nhọc lòng nữa, yên tâm chìm vào mộng đẹp.
Hôm nay cùng Vệ Lăng ầm ĩ không ít thời gian, tất cả tinh lực của cô đều đã tiêu hao hết.
Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man đã mệt mỏi chìm vào mộng đẹp, cũng không làm rộn nữa, mà nhanh chóng lau sạch mồ hôi trên người Tần Thanh Man rồi cũng chui vào trong ổ chăn.
Tần Thanh Man và Vệ Lăng đã ngủ với nhau thành quen từ sớm, cảm nhận được nguồn nhiệt, liền tự động lăn vào trong lòng Vệ Lăng.
Vệ Lăng thỏa mãn ôm chặt lấy Tần Thanh Man, nâng tay của vợ lên thương yêu hôn lên từng ngón tay một rồi mới bỏ ra.
Hắn vô cùng thích đôi tay này của vợ mình, một đôi tay vừa dịu dàng lại xinh đẹp mang lên cho hắn những cảm giác bất tận.
Trong lúc vừa lòng thoả ý, Vệ Lăng cũng dần dần ngủ thiếp đi.