Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương mặc dù không trả lời Tần Thanh Man, nhưng suy nghĩ cũng không khác lắm.
"Được thôi, chuyện tình cảm đúng là không thể miễn cưỡng, nào tới đây, mọi người đều vào nhà hết đi, nhà làm cơm rồi đấy, lát nữa là có thể ăn rồi." Tần Thanh Man nhiệt tình mời mấy người.
"Lão Vệ đâu rồi?" Đỗ Hoành Nghị không thấy bóng dáng của Vệ Lăng đâu cảm thấy có hơi kỳ lạ.
"A Lăng có việc đi ra ngoài một chuyến rồi, lát nữa sẽ trở lại ngay thôi." Tần Thanh Man đã bàn bạc với Vệ Lăng, hai thứ đồ trang sức bằng vàng kia đúng thực là món đồ nóng phỏng tay, không nên giữ lại lâu, vẫn phải nhanh chóng mang vào trong núi giấu đi mới được.
Cho nên lúc Sở Sở ra ngoài chơi, Vệ Lăng cũng liền mang theo đồ ra khỏi nhà luôn.
Đi cũng là đi sau núi để tránh khỏi tầm mắt của mọi người.
Tần Thanh Man tính toán dựa theo bản lĩnh của Vệ Lăng, khi không có mình làm liên lụy, có lẽ lúc bắt đầu ăn cơm sẽ có thể trở về được.
Ba người Đỗ Hoành Nghị nghe thấy Vệ Lăng có việc phải ra ngoài thì cũng không hỏi thêm gì nữa, đi theo Tần Thanh Man vào trong nhà, Sở Sở và nhóc sói con đương nhiên cũng đã trở về rồi.
Sở Sở hôm nay đã theo các bạn nhỏ ra ngoài chơi rất lâu, không đến mức đông cứng, nhưng chân tay đúng là vẫn chịu một ảnh hưởng.
Sau khi vào nhà cậu bắt đầu hoạt động cơ thể, đợi đến khi máu trong người lưu thông trở lại mới đi tới bên bếp lò để sưởi ấm.
Vừa ngồi xuống, khứu giác của cậu đã phục hồi hoàn toàn.
"Chị ơi, thơm quá, có phải chị làm bánh quy sữa đúng không chị?" Mặc dù hôm nay cậu không vắt sữa dê, nhưng lúc này không nghe thấy dê mẹ kêu, vậy thì chắc chắc chắn là đã được vắt sữa rồi.
"Mũi em cũng thính lắm cơ."
Tần Thanh Man vừa cười vừa xoa nắn khuôn mặt của Sở Sở, mở chiếc nồi ở trên bếp ra, gắp lên một thứ nhìn giống như chiếc màn thầu khổng lồ.
"Chị ơi, đây là cái gì vậy?"
Sở Sở tò mò nhìn thứ đồ ăn mới mẻ này.
Bên ngoài nhìn giống màn thầu, nhưng lại có màu vàng rực rỡ trông vô cùng đẹp mắt, trong không khí tràn ngập mùi hương của sữa và lúa mạch, bất kể là vẻ ngoài hay hương vị của chiếc bánh đều vô cùng hấp dẫn đối với cậu, cậu cảm thấy nhất định ăn sẽ rất ngon đây.
"Đây là bánh mì à?"
Đỗ Hoành Nghị cũng tò mò lên tiếng hỏi.
Ở trên tỉnh, anh ấy đã từng trông thấy bánh mì, cảm thấy hai thứ này giống nhau vô cùng.
"Không được coi là bánh mì, nhưng so với bánh mì cũng không khác là bao, hôm nay sau khi tôi và Hoàng Uyển Thanh vắt sữa dê xong thì thấy lượng sữa khá nhiều, nghĩ đến Đô Đô dạo này đã ăn thịt nhiều hơn rồi, cho nên liền quyết định cho thêm sữa dê vào vắt mì để làm ra phiên bản bánh mì đơn giản, đây là lần đầu tiên tôi làm món này, cũng không biết có ngon hay không, mọi người thử xem thế nào."
Tần Thanh Man giải thích một câu, sau đó chia bánh mì cho mọi người.
Trong nhà không có lò nướng, cũng không có nồi cơm điện, cô dùng nồi sắt để làm bánh, cũng không biết có ảnh hưởng đến khẩu vị hay không.
Bánh mì được làm khá to, một mình Sở Sở không thể nào ăn hết được, cho nên chia đôi mỗi người một nửa với Hoàng Uyển Thanh.
Sau đó dùng sức cắn môi một miếng, mềm xốp thơm ngọt, có vị thơm ngọt của mật ong, mang theo hương vị nồng đậm của sữa dễ, nhưng lại không hề tanh chút nào cả.
"Ngon lắm." Đỗ Hoành Nghị ăn thử một miếng xong lập tức khen ngợi không dứt miệng
Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương cũng gật đầu.
"Ăn ít một chút, lát nữa còn phải ăn cơm đó, phần còn lại lát nữa cho các anh mang về sư bộ ăn, ở nhà tôi vẫn có thể làm thêm được." Tần Thanh Man nhắc nhở ba người Đỗ Hoành Nghị một cầu rồi dẫn theo Hoàng Uyển Thanh đi vào bếp.
Đừng thấy bữa ăn hôm nay thiếu bớt bốn người Vương Thừa Bình mà nhầm, thực ra sức ăn của ba người Đỗ Hoành Nghị cũng không hề ít đâu, chiếc nồi trên bếp lò ở trong gian chính không thể nào nấu được nhiều đồ ăn như vậy, cho nên cô dứt khoát đi nhóm bếp lớn ở trong bếp để nấu cơm.
"Thịt ba chỉ xào cay thơm ngon, khoai tây lát xào cay, củ cải hầm xương sườn, còn có cả cá ninh nối sắt, số lượng món ăn không nhiều, nhưng lượng đồ ăn thì chắc chắn đủ ăn thoải mái.
Lúc các món ăn đều đã được dọn lên bàn, Vệ Lăng cũng vừa lúc trở về.
Tần Thanh Man cũng không hỏi Vệ Lăng giấu đồ ở đâu, cách nhà có xa không, trông thấy Vệ Lăng liền mau chóng gịu người vào ăn cơm.
Nhà bọn họ mặc dù đã ăn sáng, nhưng bận rộn suốt cả buổi, cho nên cũng đã tiêu thụ gần hết năng lượng của bữa sáng rồi.