Mùng 1 Tết, mấy người đàn ông Vệ Lăng đều không uống rượu.
Từ sau hôm nay trở đi, bọn học phải luân phiên trực ban rồi, trong thời gian trực luân phiên bộ đội không thể uống rượu, đây là quy định kỷ luật bắt buộc phải tuân thủ.
Cho nên mọi người dứt khoát vừa ăn đồ ăn thơm ngon vừa trò chuyện với nhau về chuyện xây dựng khu ở dành cho người nhà.
"Khu ở dành cho người nhà chắc chắn sẽ được xây dựng bên cạnh sư bộ, nếu không thì mọi người sau khi tan làm về nhà sẽ khá là bất tiện , chỉ là không biết cụ thể sẽ xây dựng ở chỗ nào?" Đỗ Hoành Nghị vô cùng tích cực đối với chuyện xây dựng khu ở dành cho người nhà.
Anh ấy thậm chí đã nghĩ xong việc có thể đi tìm vợ rồi.
Tìm được vợ xong, hai bên tìm hiểu nhau thật rõ, đợi đến khi khu ở dành cho người nhà xây xong thì đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, bọn họ muốn chuyển tới nhà mới cùng với gia đình của Vệ Lăng.
"Tôi trước đó nghe nói sư bộ đã xem xét khá nhiều chỗ, mấy nơi này đều ở khu vực lân cận của sư bộ chúng ta, cũng không biết cuối cùng sẽ chọn nơi nào." Tả Cao đẳng cũng vô cùng tích cực, anh ấy đã sớm tính toán đón cha mẹ đến để ở cùng rồi.
Chỉ cần xây dựng xong khu ở dành cho người nhà, anh ấy sẽ lập tức xin nghỉ để về đón cha mẹ đến đây.
Nói không chừng còn có có thể đón về thêm một cô vợ ấy chứ.
Nghĩ đến điều này, trong đầu anh ấy hiện lên một bóng dáng yểu điệu thướt tha, năm sáu năm không gặp, cũng không biết cô ấy đã gả cho người khác hay chưa, nếu vẫn chưa gả, anh ấy chắc chắn sẽ đấu tranh một lần vì hạnh phúc của hai đứa.
"Nếu không lát nữa chúng ta cùng nhau đi xem một chút đi, tôi cảm thấy khu ở dành cho người nhà không thể nào xây dựng ở nơi quá hẻo lánh được đâu, nếu không thì sẽ rất bất tiện cho những người nhà của quân nhân." Đối với chuyện liên quan đến khu ở dành cho người nhà, Viên Hướng Dương cũng có cách nghĩ của riêng mình.
Tần Thanh Man cũng ngay lập tức lên tiếng hưởng ứng đề xuất của Viên Hướng Dương, "Tôi cũng cảm thấy đi khảo sát thực địa một chút là tốt nhất."
"Đúng vậy, em nghe nói xây nhà phải chú ý đến rất nhiều thứ, không thể tùy tiện xây được đâu, nhất định phải xem xét thật kỹ." Hoàng Uyển Thanh đã quen thuộc với mọi người rồi cho nên cũng có thể xen miệng thêm vài câu để biểu đạt ý kiến của mình.
"Đi xem thôi, đi xem thôi."
Sở Sở còn vui hơn cả, cậu coi lần ra ngoài này như là đi du ngoạn, hơn nữa còn là một chuyến du ngoạn có rất nhiều bạn đồng hành.
“Được, vậy thì sau khi cơm nước xong xuôi chúng ta liền đi nhìn xem thế nào." Vệ Lăng thấy mọi người đều khá tích cực đối với việc xây dựng khu ở dành cho người nhà, dứt khoát gật đầu đồng ý.
Dù sao mọi người cũng không uống rượu, hơn nữa tác phong ăn cơm của quân nhân vốn dĩ đã rất nhanh, ăn xong nếu như không có việc gì làm, ở nhà cũng chỉ là mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau mà thôi, còn không bằng nhân cơ hội này cùng nhau ra ngoài đi lại một chút, coi như là đi du ngoạn.
"Vậy thì cứ quyết định như thế đi."
Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng cũng không phản đối, lập tức đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Vệ Lăng dẫn theo hội đàn ông đi dọn dẹp rửa bát đĩa, Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh thì đi sửa soạn bản thân mình.
Con gái đều rất sợ lạnh, không chỉ phải mặc nhiều quần áo, mà còn cần mang theo nhiều thứ cần thiết.
Đợi đến lúc ra khỏi cửa, tất cả mọi người đều đã võ trang chuẩn bị đầy đủ.
Sở Sở không chỉ mặc áo bông có mũ, mà còn cầm thêm một cái mũ nữa, bởi vì cậu lo lắng mũ của áo bông không đủ để giữ ấm cho mình.
Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh không đội mũ, nhưng các cô đều quấn khăn quàng cổ thật dày.
"Đi thôi." Vệ Lăng lái xe đưa mấy người đi.
Muốn đi tới những nơi lân cận xung quanh sư bộ để xem nơi xây dựng khu ở dành cho người nhà cần phải đi không ít đường, lái xe sẽ thuận tiện hơn chút.
Một nhóm bảy người, sáu người lớn và một đứa nhỏ, xe Jeep vốn dĩ không thể nào ngồi đủ được.
Nhưng việc điều tiết các phương tiện giao thông ở thời đại này cũng không nghiêm ngặt giống như thời đại sau này, mọi người chịu khó ngồi chen chúc một chút, cũng ngồi được hết xe.
Xe Jeep cũng coi như khá rộng, Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh cùng nhau ngồi ở ghế phụ lái.
Hàng ghế sau là ba người đàn ông Đỗ Hoành Nghị mang theo Sở Sở và nhóc sói con, người vừa ngồi vào, cả chiếc xe đã được nhét đầy ăm ắp.
Nhấn cần đạp dưới chân một cái, xe đã được Vệ Lăng lái ra khỏi sân.
Sau khi ra khỏi sân thì dừng lại, hắn xuống xe khóa cổng lại xong rồi mới lần nữa lái xe đi tiếp, cổng nhà được khóa lại, người trong đồn sẽ đều biết nhà bọn họ hiện tại không có ai ở nhà cả, vì vậy cũng sẽ không có người nào đến thăm nhà.
Vệ Lăng vừa mới lái xe đi, Tần Thải Vân đã mang theo vẻ mặt âm trầm xông ra từ trong sân nhà cô ta.
Cô ta bây giờ không chỉ hận cả nhà Tần Thanh Man, mà còn hận thêm sang cả Hoàng Uyển Thanh.
Cô ta tưởng rằng mấy người Đỗ Hoành Nghị liếc mắt cũng không thèm nhìn mình một cái là bởi vì thích Hoàng Uyển Thanh.