Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 588

Chương 588 -
Chương 588 -

Ở hiện đại Tần Thanh Man biết lái xe, cũng coi như là tài xế có kinh nghiệm, cô ngồi ở ghế có lái có thể cảm giác được đường mặc dù chật hẹp, nhưng chỉ cần kỹ thuật lái xe không tệ thì có thể thuận lợi đi qua được.

"Hai em không cần phải căng thẳng, nhìn bánh xe phía trước." Tần Thanh Man thấy Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở thực sự rất căng thẳng, nhịn không được cười rồi nói một câu nhắc nhở, thuận tiện giải cứu nhóc sói con đang bị Sở Sở ôm trong lòng ra.

Sở Sở bởi vì căng thẳng không chỉ ôm chặt lấy nhóc sói con, mà ngón tay cũng túm làm đau nhóc sói con.

Nếu như không có cô giải cứu, đoán chừng nhóc sói con đã tức giận đến mức cắn người rồi.

Sở Sở và Hoàng Uyển Thanh nghe thấy lời nhắc nhở của Tần Thanh Man mới chú ý đến bánh xe của Đỗ Hoành Nghị đang đi ở phía trước.

Bốn chiếc bánh xe đều đang đi vững vàng trên mặt đất.

"Ai yo, làm em sợ muốn chết, em còn được rằng chúng ta kẹt lại rồi chứ." Sau khi đã yên tâm, Sở Sở nhịn không được dùng sức vỗ vỗ ngực, thậm chí còn khoa trương đưa tay lên xoa xoa đám mồ hôi không tồn tại trên trán, vừa nãy cậu thực sự bị dọa sợ.

"Xem da gan của em vẫn còn nhỏ lắm."

Vệ Lăng không nhìn Sở Sở qua gương chiếu hậu, mà vẫn nói một câu chắc chắn như vậy.

Lưng Sở Sở lạnh run: ……….. Cậu cứ luôn cảm thấy anh rể muốn tìm phiền phức cho mình.

Tần Thanh Man không quan tâm Vệ Lăng giáo dục Sở Sở như thế nào, chỉ cần không vượt quá giới hạn, cô cảm thấy để đàn ông dạy dỗ bé trai sẽ giúp cho bé trai sau khi trưởng thành dễ trở thành người có ý chí kiên cường nhất.

Xe của mấy người Vệ Lăng cũng không lái bao lâu nữa liền dừng lại.

Phía trước không có đường.

Thực ra cũng không hẳn là không có đường, mà là không có đường để lái xe, con đường nhỏ để người đi bộ thì vẫn có, một con đường nhỏ uốn lượn từ chân kéo dài lên núi, nghe nói bên trong chính là Vách Mỏ Ưng.

"Vợ ơi, đến rồi, chúng ta xuống xe thôi."

Vệ Lăng dừng xe xong liền mở cửa ôm Sở Sở xuống dưới.

Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh mở cửa xe phía bên còn lại để xuống xe, may là xe dừng ở nơi hơi thoáng một chút, nếu không thì khi xuống xe cũng không biết phải đặt chân như thế nào.

"Đi thôi, lên núi nào.”

Vệ Lăng đưa Sở Sở cho Tả Cao Bằng, sau đó nắm lấy tay Tần Thanh Man.

Đường lên núi trơn trượt, mọi người bám lấy nhau mà đi là tốt nhất.

Một tay Tần Thanh Man nắm lấy tay Vệ Lăng, tay còn lại rất tự nhiên nắm chắc lấy tay Hoàng Uyển Thanh, bởi vì cô biết, ở đây mặc dù nhiều người như vậy, nhưng cũng chỉ có cô mới là người thích hợp nhất để nắm tay Hoàng Uyển Thanh.

"Anh rể ơi, em……em có thể tự đi mà.” Sở Sở được Tả Cao Bằng cõng ở trên lưng, sững sờ mất một lúc mới lấy lại tinh thần, trước đó không phải nói xong là để tự mình đi rồi hay sao, tại sao cậu vẫn bị cõng lên như thế này chứ.

"Lên núi trước đã, chờ đến nơi mặt đất bằng phẳng thì cho em tự mình đi sau.”

Vệ Lăng động viên Sở Sở.

Sở Sở không chỉ còn nhỏ tuổi, mà cơ thể còn thấp bé, nếu thực sự muốn đi bộ cùng mọi người, đoán chừng lúc đi đến Vách Mỏ Ưng thì trời cũng tối om rồi.

Sở Sở nghe Vệ Lăng nói xong lập tức hiểu ngay được nguyên nhân, cũng không uốn éo nữa, ôm chặt lấy cổ của Tả Cao Bằng rồi bắt đầu cười hi hi.

Lúc này Đỗ Hoành Nghị đã ở phía trước mở đường rồi.

Lúc xuống xe anh ấy đã mang theo dao rựa, mục đích để chém cây dò đường, nhưng nhóc sói con lại còn nhanh hơn anh ấy, vượt lên trước cả anh ấy để dò đường.

Nhóc sói con mặc dù vẫn chỉ là con non, nhưng bởi vì được ăn no, ngủ kĩ, cho nên thể hình đã lớn hơn trước rất nhiều, ít nhất khi nhảy nhót trên mặt tuyết cũng sẽ không bị tuyết vùi lấp hết cả người, cho nên vừa tới nơi hoang dã, nó đã lập tức hứng khởi lao tới lăn qua lăn lại trên mặt tuyết.

Bốn cái móng vuốt mở rộng thật lớn, tựa như chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt nước.

"Bản năng huyết mạch của Đô Đô thức tỉnh rồi.”

Vệ Lăng đã từng chứng kiến Tiểu Hắc tung hoành ở trong núi như thế nào, nhìn thấy dáng vẻ của Đô Đô liền hiểu ngay.

"Thật vậy ạ?”

Tần Thanh Man nhanh chóng nhìn về phía nhóc sói con, nhưng nhìn thế nào đi chăng nữa cũng không nhìn ra được điểm khác biệt.

"Em nhìn chân nó đi.” Vệ Lăng nhắc Tần Thanh Man.

Tần Thanh Man không nhìn ra được cái gì cả, lớp lông trên người nhóc sói con rất dày, không chỉ ở trên thân dày, mà lớp lông ở dưới chân cũng rất dày, cứ như vậy mà nhìn, thật sự cô không thể nào nhìn ra có điểm gì khác biệt.

"Đô Đô không bị vùi vào tuyết, chỗ nó đứng kia tuyết đọng rất sâu.”

Vệ Lăng tiếp tục nói nhỏ bên tai Tần Thanh Man.

"Thì ra là như vậy.” Mặc dù Tần Thanh Man vẫn không hiểu, nhưng lại hiểu được ý của Vệ Lăng.

Bình Luận (0)
Comment