"À hú hú——”
Nhóc sói con còn chưa dứt sữa tru lên một tiếng với rừng núi, âm thanh mặc dù vẫn còn rất non nớt, nhưng lại mang theo hơi thở bá đạo của bậc chúa tể vùng núi rừng.
"Mũm…..Đô Đô nó…..” Hoàng Uyển Thanh chấn kinh nhìn về phía nhóc sói con, cô ấy hình như đã trông thấy bí mật gì rồi.
"Đô Đô là sói non, vẫn còn nhỏ lắm, vẫn chưa dứt sữa.” Tần Thanh Man vốn cũng không định giấu giếm Hoàng Uyển Thanh mãi, lúc này trông thấy Hoàng Uyển Thanh đã bắt đầu nghi ngờ, liền dứt khoát thuận thế giải thích luôn một câu như vậy.
"Sói…………Sói non á!”
Hoàng Uyển Thanh lắp bắp trợn tròn mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh dáng vẻ chung sống của nhóc sói con với người nhà họ Tần.
Tính cách của nhóc sói con có lúc rất mạnh bạo, cả ngày từ sáng đến tối không ngừng đấu nhau với Sở Sở, nhưng cũng không làm người khác bị thương, ngược lại còn vô cùng thân thiết với Tần Thanh Man và Vệ Lăng, đối diện với người ngoài cũng hết mực bảo vệ Sở Sở.
"Đô Đô là nhóc sói con bọn chị nuôi từ bé xíu, là đứa trẻ bị cha mẹ bỏ lại.”
Tần Thanh Man tiếp tục giải thích với Hoàng Uyển Thanh.
"Đáng…..đáng thương quá.” Tấm lòng người mẹ của Hoàng Uyển Thanh dâng trào trong khoảnh khắc, đối với nhóc sói con cũng không còn một chút sợ hãi nào nữa.
Bởi vì cô ấy đã nghĩ rõ ràng một điểm, lúc còn chưa biết thân phận thật sự của nhóc sói con, nhóc sói con cũng chưa từng làm mình bị thương, nếu đã như vậy, cô ấy cần gì phải nghĩ về nhóc sói con theo hướng tiêu cực nữa chứ.
"Uyển Thanh, em đừng sợ, Đô Đô sẽ không tùy tiện làm người khác bị thương đâu.:
Tần Thanh Man trấn an Hoàng Uyển Thanh.
"Em biết mà, chị dâu, em không sợ đâu.” Hoàng Uyển Thanh thể hiện rõ lập trường của mình.
"Ừm.” Tần Thanh Man yên tâm.
"Bám sát nhá.” Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh đã nói chuyện xong xuôi liền lên tiếng nhắc nhở một câu, đồng thời dùng sức nắm lấy một bên tay Tần Thanh Man.
Tại lúc Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh nhỏ giọng nói chuyện, mấy người Đỗ Hoành Nghị đã cùng với nhóc sói con đi được một đoạn khá xa rồi, bọn họ phải nhanh chóng theo kịp.
Tần Thanh Man túm chặt lấy tay Vệ Lăng, tay kia nắm tay Hoàng Uyển Thanh nhanh chóng đuổi theo.
Sau cùng là Viên Hướng Dương.
Làm một quân nhân, bất kể vào lúc nào cũng phải giữ vững đội hình tiến có thể công, lui có thể thủ.
Vách Mỏ Ưng cách sư bộ không xa, cách đoạn đường mấy người Vệ Lăng vào trong núi cũng không xa lắm, nếu như ở quá sâu trong núi ngược lại cũng không tiện cho việc xây dựng khu ở dành cho người nhà, cho nến mấy người chỉ đi bộ mất mười mấy phút là đã tới nơi rồi.
Sở dĩ nó được gọi là Vách Mỏ Ưng cũng bởi vì ở đó có một đỉnh núi vô cùng giống mỏ của chim ưng.
Dưới đó là một thung lũng cỡ nhỏ, dựa theo địa thế, bất kể là để xây nhà hay khai khẩn đất đai canh tác cũng đều khá tốt.
Dòng sông uốn lượn chạy qua dưới mỏ ưng.
Nhìn từ địa thế, thì càng thích hợp xây dựng khu ở dành cho người nhà hơn khu đầm nước bên cạnh đồn Kháo Sơn, bời vì cảnh sắc ở nơi này đẹp hơn nhiều.
“Đẹp quá đi.”
Hoàng Uyển Thanh nhìn rõ cảnh sắc xung quanh Vách Mỏ Ưng xong liền thích luôn nơi này.
Tần Thanh Man lại nhìn chằm chằm về phía dòng sông.
Mặt sông lúc này chắc chắn đang kết một lớp băng thật dày, nhưng tình huống ở mặt sông cũng nhìn thấy không sót một thứ gì, mấy phút sau, cô mới nói: "Nơi này không phù hợp để xây dựng khu ở dành cho người nhà, không chỉ như vậy mà ở đây cũng không thích hợp để khai khẩn ruộng đồng.”
"Vì sao thế?” Mọi người đều vô cùng tò mò nhìn về phía Tần Thanh Man.
Vách Mỏ Ưng có núi vây quanh ba mặt, có núi, có sông, còn có một khu vực đất đai bằng phẳng, nếu như không phải hơi xa một chút thì đây đúng là một nơi rất tốt.
Tần Thanh Man cũng biết nếu chỉ nhìn từ bên ngoài vào thì đây đúng là một nơi không tồi, nhưng cô là người đến từ hiện đại, biết rất nhiều thứ về mặt địa chất, liền giải thích: "Ven sông ở nơi này rất dễ bị tắc nghẽn.”
Vệ Lăng và mấy người Đỗ Hoành Nghị lập tức nhớ lại ngay.
"Đúng vậy, mùa hè, đặc biệt là những lúc nước lớn rất dễ bị tắc nghẽn.” Đỗ Hoành Nghị đồng ý với lời của Tần Thanh Man, nhưng anh ấy cũng có cách nghĩ của riêng mình, "Tắc nghẽn là bởi vì sự chật hẹp ở dưới Vách Mỏ Ưng tạo thành, cái này có thể cho nổ để khai thông, cho nổ rồi thì con sông này cũng sẽ không còn hiểm họa gì nữa.”
"Cớ gì phải phá hoại tự nhiên, chúng ta cũng không phải chỉ có mỗi nơi này mới xây được khu ở dành cho người nhà.” Tần Thanh Man không tán thánh với lời của Đỗ Hoành Nghị.
"Đồng chí Tần Thanh Man nói đúng lắm.”
Chính vào lúc này, từ nơi xa vọng tới một tiếng đồng ý.