Vừa rời khỏi phòng họp, mọi người đi tới vị trí đảm nhiệm của mình trong khoảng thời gian nhanh nhất, đồng thời thông báo lệnh chờ cho các các quân nhân thuộc phạm vi quản lý của mình.
Đây là mệnh lệnh thống nhất từ trên xuống dưới, toàn bộ sư bộ XXX đều tiến vào trạng thái phòng bị khẩn cấp.
Đồn Kháo Sơn, Vệ Lăng đưa mấy người Tần Thanh Man về đến nhà xong, cũng không lái xe vào sân, mà đỗ xe ở ngoài cổng.
Tần Thanh Man lập tức phát hiện ra được điều bất thường, nhìn về phía Vệ Lăng.
“Vợ ơi, sư bộ có nhiệm vụ khẩn cấp, anh bắt buộc phải trở lại.” Vệ Lăng không thể tiết lộ tin tức về phần tử đặc vụ của địch, chỉ có thể giải thích với Tần Thanh Man như vậy, đồng thời hắn cũng tin rằng vợ mình có thể hiểu được.
“Em biết rồi.”
Tần Thanh Man nhẹ nhàng gật đầu, lập tức dẫn theo Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở xuống xe, đồng thời cũng hiểu rõ được mấy người Đỗ Hoành Nghị tại sao lại không về cùng với bọn họ, hẳn là ở Vách Mỏ Ưng đã xảy ra chuyện gì khác thường.
Mặc dù cô không biết xảy ra chuyện gì mà mới mùng một đầu năm đã cần Vệ Lăng trở về đơn vị ngay, nhưng cô suy đoán đây nhất định là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng và khẩn cấp.
Nhóc sói con ngoan ngoãn ngồi trong lòng Sở Sở nhìn về phía Vệ Lăng.
Nó vẫn rất thích núi rừng.
Ánh mắt nhóc sói con lấp lánh nhìn về phía Vệ Lăng, Sở Sở cũng không nỡ để Vệ Lăng đi, cậu không nghĩ đến Vệ Lăng vốn dĩ có thể yên ổn ở nhà một ngày bây giờ lại phải nhận nhiệm vụ khẩn cấp, không chỉ như vậy, cậu còn phải tự mình nhìn Vệ Lăng rời đi.
Nhiệm vụ khẩn cấp, Vệ Lăng không thể nào dành quá nhiều thời gian để trấn an người nhà được.
Chờ sau khi tất cả mọi người xuống xe, hắn thậm chí còn không kịp để lại một câu chú ý an toàn với Tần Thanh Man mà đã phải nhấn ga lái xe rời khỏi đồn Kháo Sơn ngay lập tức rồi.
Hắn ở đây lâu thêm một phút, đồng nghĩa với việc mấy người Đỗ Hoành Nghị càng nguy hiểm thêm một phút.
Bởi vì không ai có thể biết được đặc vụ của địch rốt cuộc có tất cả bao nhiêu người, không biết là hành động đơn độc hay là tổ chức thành một nhóm.
Lúc này cả vùng đất này đều tràn ngập trong băng tuyết, bình thường để không khiến Tần Thanh Man phải lo lắng, Vệ Lăng đều lái xe rất chậm và ổn định, nhưng hôm nay không giống vậy, bất kể là đưa mấy người Tần Thanh Man trở về nhà, hay là quay xe rời khỏi đồn Kháo Sơn, hắn đều lái xe rất nhanh.
Bởi vì lái quá nhanh, bánh xe va chạm mạnh với mặt tuyết làm bắn tung lên không ít mạt tuyết.
Cơ man là mạt tuyết tung bay lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như một trận mưa băng.
Tần Thanh Man trông thấy bóng dáng chiếc xe Jeep biến mất một cách nhanh chóng, trong lòng nhịn không được phiền muộn đến tim nhảy thon thót.
Không đúng lắm!
Khả năng đã xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Trong đầu Thần Thanh Man nhanh chóng nhớ lại trong năm này đất nước có xảy ra chuyện lớn gì liên quan đến vùng Đông Bắc hay không.
Năm mới đã đến, năm nay đã là năm 1971.
“Về nhà.” Tại lúc Tần Thanh Man đang suy nghĩ trong đầu, cô đồng thời cũng mở khóa cổng, rồi đẩy cổng ra đi vào.
“Chị ơi.” Sở Sở ỉu xìu xìu đi bên cạnh Tần Thanh Man, lúc này cậu đang cảm thấy hết sức mất mát, nhưng cũng biết bản thân mình không thể làm gì ảnh hưởng tới công việc của Vệ Lăng, bởi vì Vệ Lăng là quân nhân, công việc của quân nhân đều là những việc hết sức quan trọng.
Hoàng Uyển Thanh trông thấy Sở Sở buồn bã ỉu xìu, nhất thời không biết phải làm sao để an ủi cậu bé, chỉ có thể đem ánh mắt tràn đầy tin tưởng nhìn về phía Tần Thanh Man.
Tiếng gọi của Sở Sở đã nhắc nhở Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man mỉm cười xoa đầu Sở Sở, nói: "Sở Sở, chúng ta là người nhà của A Lăng, chúng ta phải trở thành hậu phương vững chắc của anh ấy, chứ không được làm liên lụy." Thực ra cô có rất nhiều câu nói dễ nghe để dỗ dành cậu bé, nhưng cô không muốn nói, mà cô muốn để Sở Sở biết được rằng làm quân nhân không hề dễ dàng gì.
Nếu muốn trở thành một người quân nhân, ngoại trừ lòng nhiệt huyết, còn cần rất nhiều thứ.
Sở Sởn ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Man, trông thấy rõ ánh sáng ở trong mắt Tần Thanh Man, cậu đã hiểu rồi, sau đó liên tục gật đầu, nói một cách chắc chắn: " Chị, chị yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không gây ra cản trở cho anh rể đâu."
"Sở Sở nhà chúng ta đã lớn rồi."
Tần Thanh Man lại xoa xoa đầu cậu bé thêm lần nữa rồi dẫn theo người đi vào trong nhà.
Cổng ở phía sau đã được đóng lại.
Nhưng không khoá, bởi vì Vệ Lăng cũng không nói buổi tối có trở về hay không, cho nên không cần thiết phải khóa lại, dù sao tường sân vây quanh nhà cũng chỉ đề phòng được thú dữ, không phòng được người.
Về đến nhà, mấy người Tần Thanh Man cũng không cởi áo bông trên người ra ngay lập tức, mà đi thông bếp lò đầu tiên.