Hôm nay trước khi ra ngoài bếp lò đã được chặn lại.
Nhóc sói con vừa về đến nhà đã nhập vào vồ hai con ngỗng vừa mới được chuyển tới nuôi ở chuồng dê.
Chuồng dê đã được lắp đặt đường ống sưởi ấm, nhiệt độ cũng rất ổn, bất kể hai mẹ con nhà dê hay hai con ngỗng đều thích ứng khá tốt.
“Chị ơi, em đi vắt sữa dê đây." Sở Sở nhìn thoáng qua sắc trời xong liền đi tới phòng bếp cầm thùng đựng sữa đi tới chuồng dê, hôm nay cậu còn chưa vắt sữa dê, nếu còn không vắt nữa, dễ mẹ nhất định sẽ kêu ầm ĩ lên mất.
"Thanh Man, em đi giúp Sở Sở đây."
Hoàng Uyển Thanh nhìn về phía Tần Thanh Man còn đang thu dọn bếp lò, dự định đi giúp Sở Sở, trong nhà hôm nay cũng không có việc gì, cho nên cô muốn đi xem vắt sữa dê như thế nào.
"Đi đi, nhớ chú ý một chút, đừng để bị cảm."
Tần Thanh Man vừa suy nghĩ vấn đề vừa trả lời Hoàng Uyển Thanh một câu.
Bữa tối của nhà họ Tần ăn cũng không sớm cũng không quá muộn, không khác biệt lắm so với người dân trong đồn, ngoài nấu sủi cảo ra, còn xào mấy món rau đơn giản, trộn một ít củ cải sợi, vậy là vấn đề cơm tối của cả nhà đã được giải quyết rồi.
Trước giải phóng, việc ăn tết rất được chú ý đặc biệt, việc đón tết của thời đại sau này cũng được chú ý như vậy, chỉ là ở niên đại đặc thù như hiện tại việc này cũng không cần phải chú ý đến quá nhiều.
Cho dù có người muốn làm cầu kỳ hơn một chút cũng sợ bị báo cáo, cho nên mọi người dứt khoát không để ý việc gì nữa.
Mùng 1 đầu năm, Tần Thanh Man dẫn theo Sở Sở đi tắm nước nóng một trận cho thật đã.
Vốn dĩ đêm 30 sau khi nấu ăn xong cô đã muốn đi tắm rồi, kết quả ăn cơm đến tận quá 0 giờ, muộn như vậy rồi, cô cũng không tắm nữa, dù sao hôm nay cũng không có việc gì cả, trong nhà cũng không có người ngoài, Tần Thanh Man có thể thoải mái tắm rửa một lần.
Tắm rửa xong xuôi, Tần Thanh Man vừa ngồi bên bếp lò không khô tóc vừa nhìn Hoàng Uyển Thanh chơi đùa với Sở Sở.
Cái mà hai người đang chơi chính là trò đan dây đơn giản.
Trò chơi này nam nữ đều có thể chơi được, còn có thể thi đấu nhau về thời gian.
"Chị ơi, để hôm nay có trở về không chị?" Sở Sở và Hoàng Uyển Thanh chơi đan dây một lúc liền chán không muốn chơi nữa, cũng không được hỏi chuyện mà mình quan tâm nhất.
Hoàng Uyển Thanh cũng nhìn về phía Tần Thanh Man.
Cô ấy sợ thì vẫn sợ Vệ Lăng đấy, nhưng cô ấy vẫn hy vọng Vệ Lăng có thể bình an trở về nhà, gia đình của cô ấy ở Kinh thành không như vậy, cô ấy biết một quân nhân trấn thủ biên cương giống như Vệ Lăng phải đối mặt với những hiểm nguy gì.
Tần Thanh Man trông thấy hai đôi mắt trong veo, không biết phải trả lời như thế nào.
Bởi vì cô cũng không biết tối nay Vệ Lăng có trở về hay không, chỉ có thể nói như thế này: "Nghỉ ngơi sớm một chút, đợi lúc các em tỉnh dậy A Lăng hẳn là đã trở về rồi." Có một số lời thực sự là không có cách nào giải thích được.
"Ò."
Sở Sở ngoan ngoãn đứng dậy ôm theo nhóc sói con trở về giường ở phòng phía đông.
Vừa nãy lúc tắm rửa cậu đã rửa mặt xong, cũng đã đánh răng, không cần phải sửa soạn nữa.
"Thanh Man, không phải là em lại rước thêm rắc rối gì cho mọi người rồi đấy chứ?" Thật ra Hoàng Uyển Thanh đã thấp thỏm rất lâu, lúc này khi thấy Sở Sở đã trở về phòng rồi, liền nhanh chóng vừa căng thẳng vừa nhỏ giọng hỏi Tần Thanh Man một câu.
Tần Thanh Man sửng sốt mất một lúc mới phản ứng được câu nói này của Hoàng Uyển Thanh là có ý chị.
Hơi mỉm cười, nói: "Không liên quan gì tới em đâu, em không cần phải suy nghĩ nhiều, giống như lúc trước chị đã nói với em vậy, quên đi, quên một cách triệt để, như vậy mới là cách bảo vệ mọi người tốt nhất."
Tần Thanh Man nhìn thoáng qua đồng hồ, "Uyển Thanh, đỡ hơn 9 giờ rồi, em mau đi nghỉ đi, bọn em được nghỉ lễ mấy ngày, nhân lúc được nghỉ thì nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng có suy nghĩ lung tung."
"Vâng." Hoàng Uyển Thanh vui vẻ ôm lấy Tần Thanh Man rồi mới về phòng phía Đông.
Mới vừa vào cửa, cô đã trông thấy Sở Sở ôm nhóc sói con ngủ ngon trên giường.
Đứa nhỏ một giây trước vẫn còn đang nhớ mong Vệ Lăng, một giây sau đã có thể an ổn say giấc, cũng coi như là một loại bản lĩnh rồi.
Lúc Hoàng Uyển Thanh lên giường, nhóc sói con hơi hơi mở mắt nhìn ra một cái, sau đó mới lại nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
So với bình thường cũng không có gì khác lắm.
Điều này khiến cho Hoàng Uyển Thanh vừa nãy mới căng thẳng cả người cũng bất đắc dĩ bật cười, sau đó thả lòng toàn thân nhắm mắt lại.
Cô ấy mới vừa vô ý thức phản ứng lại thân phận thực sự của nhóc sói con.