Vệ Lăng không trả lời Tần Thanh Man ngay mà chỉ im lặng, im lặng đến khi tinh thần của Tần Thanh Man càng ngày càng căng thẳng, hắn mới nói: “Người đó là người thím cô sắp xếp xem mắt à?”
Dù lần đầu tiên hai người gặp nhau ở tiệm cơm quốc doanh chỉ là tình cờ, nhưng đúng là cũng vì lần gặp mặt đó mà đã hiểu rõ nhất định về thông tin của nhau.
Tần Thanh Man nghe Vệ Lăng hỏi cũng không thấy bị xúc phạm mà ngược lại thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, gã đó là do mấy bà thím xấu xa của tôi sắp xếp xem mắt, cũng không loại tốt lành gì, thật khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”
Trước đó Tần Thanh Man đã dám đá Lưu Hòa Xương trước mặt của Vệ Lăng, cô cũng không ý định giả vờ làm thục nữ nữa.
Dù sao, cô cũng chẳng phải thục nữ gì cho cam.
Trong nhà ít người nên bát đũa cũng không dùng nhiều, trong lúc Tần Thanh Man với Vệ Lăng nói có vài câu thì đã rửa sạch bát đũa gác lên giá đỡ rồi. Thậm chí, Tần Thanh Man còn lấy nước ấm cho hai người rửa tay.
Xà phòng bám trên tay nhanh chóng được rửa sạch trong làn nước ấm, cũng giữ lại mùi hương thơm ngát của xà phòng trên tay.
Vệ Lăng cầm lấy khăn lau tay Tần Thanh Man đưa, sau đó lấy một tấm ảnh trong túi quần ra đưa cho cô.
Tần Thanh Man vừa thấy ảnh chụp, lập tức nhớ đến xuất xứ của cái tấm ảnh này.
Ảnh chụp không rõ nét, khoảng cách cũng khá xa khiến người xem không nhìn rõ, cũng không trách được Tần Thải Vân chỉ vừa quyến rũ Lưu Hòa Xương một chút gã đã cắn câu, bởi vì tấm ảnh này chỉ chụp được không đến một nửa dung mạo của Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man cầm ảnh chụp, không chút do dự ném vào trong bếp lò.
“Bức ảnh này là tôi chụp vào lúc vừa tốt nghiệp trung học xong, ban đầu dự định làm ảnh thẻ để thi cử nhưng kết quả lúc chụp ảnh, thợ chụp ảnh xảy ra chút vấn đề nên không chụp tốt, liền đưa cho tôi, tôi vẫn luôn kẹp nó trong sách. Lúc cha mẹ qua đời, trong nhà rối thành một nùi, có rất nhiều thứ không kiếm lại được nữa, không ngờ bức ảnh này lại bị người ta cố ý lấy đi làm chuyện xấu.”
Lúc Tần Thanh Man nói những câu này, ngọn lửa đã liếm láp tấm ảnh.
Bức ảnh và người trong ảnh đều dần dần hóa thành tro tàn.
Đối với Tần Thanh Man mà nói, tấm ảnh này không có nhiều cảm xúc, bởi vì người trong hình không phải là cô, hơn nữa tấm ảnh này đã bị Lưu Hòa Xương giữ một đoạn thời gian rồi, cô chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn mà thôi.
Tần Thanh Man nghĩ đến cái mặt mo hèn mọn của gã Lưu Hòa Xương kia, liền cảm thấy bàn tay vừa cầm bức ảnh cũng trở nên bẩn thỉu.
Cô vội vàng đổ nước ra rửa tay lần nữa.
Sau khi rửa tay xong, cô nhìn Vệ Lăng.
Vệ Lăng cũng im lặng, tiến tới rửa tay lại, rửa xong hắn mới do dự hỏi: "Có muốn tôi giặt luôn quần không?" Hắn hỏi câu này là thực tình, bởi vì hắn có thể nhận ra Tần Thanh Man vô cùng ghét bỏ tất cả mọi thứ dính dáng đến Lưu Hòa Xương.
Rất không may, túi quần của hắn trước đó từng nhét tấm hình này.
Nghe Vệ Lăng hỏi, đổi thành Tần Thanh Man trầm mặc, gương mặt lập tức đỏ ửng lên.
Cô hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay anh về doanh trại à?" Nếu như Vệ Lăng trở về thì hắn không cần phải giặt quần làm gì, nhưng nếu không về đương nhiên nên giặt sạch lại vẫn tốt hơn.
Dù sao lò lửa trong phòng khách rất ấm, sấy cả đêm chắc chắn sẽ hong khô quần áo.
Ánh mắt của Vệ Lăng lập tức sáng lên một xíu, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn: "Mấy ngày nay tôi được nghỉ ngơi nên không cần về doanh trại ngay." Nếu hắn không giúp đỡ xử lý con lợn rừng to tướng kia thì một mình Tần Thanh Man làm sao giải quyết được.
"Thế... Thế anh giặt quần đi, tôi... tôi tìm quần mới cho anh."
Tần Thanh Man thẹn thùng, hơi đỏ mặt, cô nói vừa dứt câu đó lại bước vào căn phòng phía đông.
Lò sưởi giường của căn phòng phía đông đang cháy lớn, nhiệt độ ngày càng cao hơn, sắp bằng phòng khách rồi.
Tần Thanh Man tốn chưa đến một phút đã tìm được một bộ quần áo của cha nguyên chủ để lại.
Bộ quần áo này đã cũ, nói đúng hơn là rất cũ rồi, bị giặt đến phai màu trắng bệch, thậm chí nơi sử dụng nhiều đã sớm chèn đầy miếng vá. Bộ quần áo như thế này lúc trước nguyên chủ lại không đành lòng ném đi, mà giữ lại xem như tưởng niệm.
Lúc này, trong nhà không có đồ cho Vệ Lăng mặc, cho nên Tần Thanh Man đành lấy bộ quần áo này ra vậy.
Thật ra cô lấy quần áo này cũng có ý đồ riêng cả.
Vừa nãy cô nghe hiểu ý tứ ngầm trong lời nói của Vệ Lăng, tối nay hắn không chỉ sẽ không đi mà sẽ ở lại, thậm chí còn giúp cô xử lý con lợn rừng kia.
Chỉ cần nghĩ đến con lợn to như thế, trong đầu của Tần Thanh Man vừa mới ăn cơm no lại hiện lên đủ loại món ngon, nào là sườn xào chua ngọt, bún thịt, thịt lợn hầm mơ, móng heo kho tộ, ruột già kho, lạp xưởng, thịt xông khói...
Vừa nghĩ đến đây thôi cô đã nuốt một ngụm nước miếng rồi.