Tần Thanh Man bình tĩnh lau khóe miệng của mình.
Không trách cô thèm thịt như thế được, ở thời kỳ này muốn ăn thịt quả là không dễ dàng.
Tần Thanh Man ở trong căn phòng phía đông cho rằng chẳng ai thấy dáng vẻ vừa rồi của mình nhưng cô không biết, Vệ Lăng là người tập võ từ khi còn nhỏ, người tập võ ngoại trừ võ nghệ phi phàm, mà còn tai thính mắt tinh, tiếng nuốt nước bọt vừa rồi của Tần Thanh Man đã bị hắn đứng ở trong phòng khách nghe được.
Vệ Lăng xuyên đến thời đại này đã một năm, hắn không chỉ hiểu rõ lịch sử mà còn trải qua cuộc sống khó khăn một năm.
Kiếp trước, tuy hắn thủ vệ biên cương rất gian khổ, nhưng dù gian khổ thì hắn vẫn luôn có bạc trong tay, còn thường xuyên ăn thịt. Nhưng sau khi xuyên đến thời đại này, không chỉ quần áo phải cần phiếu, mà ngay cả cơm, thịt cũng phải có phiếu chứng.
Đôi khi, ngay cả có tiền cũng không mua được vật tư.
Vệ Lăng hiểu sự khó khăn ở thời kỳ này ra sao, cho nên cũng có thể thông cảm vì sao Tần Thanh Man thèm thịt đến thế. Mà không chỉ Tần Thanh Man thèm thịt mà ngay cả hắn cũng thèm, nhưng dưới tác dụng của kỷ luật, trước kia những con mồi hắn bắt được trên núi đều không giữ ăn riêng, mà đều sẽ đem về chia cho cả doanh trại.
Kết quả tay nghề của đầu bếp nhà ăn trong doanh trại phải nói là chà đạp con mồi hắn vất vả mới bắt được.
Ngay khi Vệ Lăng nhớ lại tài nấu ăn của Tần Thanh Man thì cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình thật tốt, cầm quần ra khỏi phòng phía đông, quần áo đều là mùa đông cho nên khá dày.
"Đồng chí Vệ, anh thay quần này đi."
Nói thật, giữa mùa đông, Tần Thanh Man nhìn Vệ Lăng chỉ mặc độc cái sơ mi mỏng tanh đó ra vào nhà thật sự cảm thấy lạnh thay đối phương. Dù sao, thời đại này cũng không có dụng cụ giữ hơi ấm như đời sau, đối với một người sợ lạnh như cô mà nói, cô cảm thấy lạnh thay cho Vệ Lăng.
Đối mặt với quần áo Tần Thanh Man đưa tới, Vệ Lăng vừa hài lòng lại thỏa mãn, hắn cầm quần áo rồi vào phòng phía đông ngoan ngoãn thay vào.
"Chị, anh Vệ là anh rể hả?"
Sở Sở xoa cái bụng mình một hồi lâu mới dần xuống bụng, cậu bé không biết đã đứng bên cạnh Tần Thanh Man từ lúc nào, thậm chí còn bất ngờ hỏi một câu như trên.
Mặt của Tần Thanh Man khó khăn lắm mới nguội lại, bây giờ nhờ câu hỏi của Sở Sở mà nhiệt độ tăng vọt.
Ban đầu chỉ là ứng phó với mấy người Lưu Hòa Xương, nhưng lúc này đối mặt với ánh mắt to tròn, trong veo của thằng bé, cô lại không biết nên trả lời ra sao.
Nếu cô nói thật, chắc chắn sẽ làm cho đứa bé này tổn thương, nhưng nếu cô nói dối thì lại quá không tôn trọng Vệ Lăng, sao có thể lợi dụng người ta hết lần này đến lần khác được chứ.
Ngay lúc Tần Thanh Man đang khó xử thì Vệ Lăng đã thay quần áo xong đi ra ngoài.
Có một số người, trời sinh đã không thể che được khí chất cao quý trên người mình, dù là mặc một bộ quần áo bị vá chồng vá chất nhưng không xấu đi, mà ngược lại khiến người ta cảm thấy như là một vương tử rơi vào cảnh khó khăn, càng lộ vẻ khí chất.
Tần Thanh Man và Sở Sở liền bị khí chất của Vệ Lăng dọa sợ.
Sở Sở cũng quên luôn câu hỏi vừa rồi của mình, còn Tần Thanh Man cũng quên đỏ mặt, hai chị em cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào Vệ Lăng.
Nhìn đến độ Vệ Lăng cảm thấy mình có vấn đề gì, nghi ngờ cúi đầu kiểm tra một lần nữa.
Trừ việc quần áo hơi chật và ngắn ra thì hình như không có mặc ngược hay bị rách chỗ nào hết.
Vệ Lăng ngạc nhiên đánh thức Tần Thanh Man, thoáng chốc cô nhớ đến câu hỏi Sở Sở đã hỏi mình vừa rồi, cũng không biết Vệ Lăng có nghe thấy hay không. Cô vội vàng bưng nước ấm vào phòng của mình, trước khi đóng cửa chỉ để lại một câu.
"Tôi sửa soạn một chút."
Hôm nay quần áo trong của cô cũng bị dính đầy mồ hôi, trên núi không có điều kiện nên chưa kịp thay giặt, bây giờ về nhà có căn phòng ấm áp, quần áo sạch sẽ khiến cô có xúc động muốn tắm rửa một xíu. Dù sao, tối nay bếp lò ở phòng khách cháy liên tục, sấy khô một bộ quần áo cũng là sấy, sấy thêm mấy bộ cũng chỉ tốn bấy nhiêu củi.
Vệ Lăng nhìn dáng vẻ trốn tránh của Tần Thanh Man, đáy mắt xuất hiện nụ cười thản nhiên.
Anh biết Tần Thanh Man đang thẹn thùng.
"Sở Sở, cầm đèn ra sân với anh." Vệ Lăng cũng không rảnh rỗi, hắn định xử lý con lợn rừng, nếu không để càng lâu càng khó xử lý hơn.
"Vâng."
Sở Sở rất ngoan ngoãn, cậu mặc áo bông dày cộm rồi cầm đèn theo Vệ Lăng đi ra sân nhỏ.
Dưới tia sáng mờ nhạt trên người lợn rừng cũng không có tuyết nhưng toàn bộ cơ thể đã cứng ngắc từ lâu rồi.
Có lẽ nếu cứ để như vậy một lúc nữa thì sẽ đông thành một cục băng.