Vì để không kinh động đến phần tử đặc vụ của địch, dưới chân tất cả mọi người đều quấn khăn vải thật dày, mục đích là giảm bớt tiếng vang phát ra khi giày tiếp xúc với mặt đất.
Đỗ Hoành Nghị thấy Đinh Hướng Sơn dẫn theo một tiểu đoàn đến đồn Kháo Sơn, cuối cùng sắc mặt cũng không còn khẩn trương như trước nữa, anh ấy thả lỏng một hơi rồi vội vàng báo cáo tình huống trên núi cho Vương Thừa Bình, sau khi nhận được mệnh lệnh của Vương Thừa Bình thì lại lần nữa trở về trong núi.
Trong núi là một chiến trường khác.
Nửa đêm xung quanh đồn Kháo Sơn vô cùng yên tĩnh, nhà nào cũng đều đóng chặt cửa nghỉ ngơi.
Thời đại này không có nhiều lương thực, nên không phải nhà nào cũng nuôi chó, cho nên không có ai biết có người xa lạ xâm nhập vào đồn.
Mấy nhà thợ săn duy nhất ở trong đồn đều ở hơi tách biệt, đám người lạ lén lén lút lút không đi qua bên đó, nên cũng không gặp phải chó săn, cho nên hai người này rất thuận buồm xuôi gió xâm nhập vào đồn.
Cái mũi của Tam Lang không tệ, hắn ta hít lấy hít để không khí.
Thực sự có thể ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng, đã qua giờ ăn cơm lâu như vậy, lại trải qua sương đêm sương lạnh ăn mòn, thế mà còn có thể ngửi thấy mùi thịt, có thể thấy được sinh hoạt của thôn này khác biệt như thế nào.
“Có thịt.” Tam Lang nhẹ giọng nói với Tứ Lang.
"Nhà nào?" Bụng Tứ Lang đã đói kêu lên ùng ục từ lâu, lương khô mà bọn họ mang theo đã bị ăn hết trước đó mấy giờ rồi, vốn dĩ hai người bọn họ muốn nhanh chóng tập hợp với bọn Đại Lang một chút, nhưng bởi vì quá đói bụng nên đành phải bí quá hoá liều.
Trộm cắp căn bản không tồn tại đối với loại người như bọn họ.
Bọn họ cướp, ngang nhiên mà cướp.
"Nhà ai cũng có mùi thịt." Tam Lang nghe thấy Tứ Lang tra hỏi, hắn ta dừng lại mấy giây mới trả lời.
"Nghe nói hôm nay là tết Trung Quốc." Tứ Lang không khống chế được tiết nước bọt trong miệng, hôm nay bọn họ chạy một ngày, tiêu hao rất nhiều thể lực, nếu không bổ sung thức ăn, bọn họ nhất định sẽ không thể tập hợp được với mấy người Đại Lang.
"Chúng ta hãy đến nhà có mùi thịt thơm nhất."
Tam Lang dùng cái mũi để phân biệt phương hướng.
Dần dần, hai người bọn họ chạy đến càng ngày càng gần nhà của Tần Thanh Man.
Bởi vì dọc đường đi không có nguy hiểm chút nào, cộng thêm hai người có kỹ năng tốt, lại có vũ khí, nên bọn họ càng táo bạo hơn, mặc dù vẫn khống chế được âm thanh dưới chân, nhưng đã đứng thẳng người không còn hóp lưng lại như mèo nữa.
Thậm chí hai người còn có rảnh rỗi thưởng thức khung cảnh đồn Kháo Sơn.
Đồn Kháo Sơn điển hình cho phong cách kiến trúc đặc trưng của khu vực rừng phía đông bắc, tất cả đều được làm bằng gỗ tròn, ấm áp và đẹp mắt.
"Thật đáng tiếc là nơi này quá gần với nơi lính Trung Quốc đóng quân, nếu không thì lúc rời đi chúng ta có thể thả một mồi lửa, tuyệt đối sẽ là quang cảnh rực rỡ nhất, sẽ còn đẹp hơn cả pháo hoa." Tứ Lang nhìn đồn Kháo Sơn, không nhịn được cảm thán.
"Nếu không đốt được hết, thì vẫn có thể đốt một nhà, coi như là nhóm lửa."
Tam Lang cũng có xúc động giống như Tứ Lang, hắn ta cũng vô cùng muốn phá huỷ những gì mình đang nhìn thấy trước mắt.
Dựa vào cái gì mà bọn họ phải ăn đói mặc rách, mà người nơi này lại được vui vẻ ăn tết, quá làm cho người khác khó chịu.
Sự tàn bạo ngỗ ngược trong thân thể của bọn họ lại kêu gào.
Phá huỷ, phá hủy hoàn toàn.
Tần Thanh Man ngủ rất an ổn, không hề biết mùi thịt nhà mình đã hấp dẫn hai kẻ hung tàn, cô rất yên tâm về lũ sói con đang trực cho mình, cho nên vừa nằm lên giường đã lăn ra ngủ mất.
Thậm chí còn ngủ rất say.
Tam Lang và Tứ Lang bước chân rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đi tới bên ngoài cổng sân của nhà họ Tần.
Nhìn nhà họ Tần trong bóng tối, hai người liếc mắt nhìn nhau, định đẩy cửa sân nhà họ Tần bước vào.
Tam Lang dựa vào mùi hương mà bản thân ngửi được, hắn ta tin rằng nhà họ Tần có đủ thức ăn cho nhóm năm người của họ.
"A…"
Một tiếng kêu ngắn ngủi nương theo tia sáng đột nhiên xuất hiện.
Âm thanh vừa mới vang lên, sau đó đã bị người bịt lại, mà người che miệng không phải Tam Lang, Tứ Lang, mà là chủ nhân của tiếng kêu sợ hãi.
Ban ngày Tần Thải Vân bị Sở Sở phá hủy kế hoạch tính kế ba người Đỗ Hoành Nghị, về sau lại phát hiện trong nhà Tần Thanh Man lại nhiều thêm một Hoàng Uyển Thanh có dáng dấp xinh đẹp, lập tức sinh hận nhà Tần Thanh Man.
Ban đêm bởi vì nghĩ quá nhiều nên giấc ngủ của cô ta bị ảnh hưởng không nhỏ.
Cũng bởi vì vào mùa đông, người một nhà bọn họ đều ngủ trên cùng một cái giường, phải nghe tiếng lẩm bẩm liên tiếp bên tai, nửa đêm cô ta thực sự ngủ không nổi mới cáu kỉnh bò dậy đi vệ sinh.
Trong một phòng có nhiều người ngủ như vậy, đương nhiên không có khả năng đi vệ sinh trong phòng được, cho nên cô ta phải chạy ra nhà xí.