Mới vừa từ trong nhà xí đi ra, Tần Thải Vân mơ hồ nhìn thấy hai bóng người đứng trước cửa sân nhà Tần Thanh Man.
Vốn dĩ trời tối cô ta không thấy được gì, kết quả bởi vì trời tối quá, nên cô ta đã lấy đèn dầu để đi nhà xí, cho nên khi vừa ra khỏi nhà xí, tia sáng vừa vặnchiếu vào trên người hai người đang đứng ở trước cửa sân nhà Tần Thanh Man.
Thị lực của Tần Thải Vân không tệ, trong nháy mắt đã nhận ra bọn họ là hai người xa lạ.
Đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy người lạ trong loại tình huống này, cô ta vẫn vô thức hô một tiếng, tiếng kêu vừa ra khỏi miệng đã nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng che miệng.
Nhưng đã quá muộn.
Tiếng kêu sợ hãi đã kinh động đến Tam Lang và Tứ Lang.
Tam Lang, Tứ Lang không hề do dự, đồng thời trèo tường vào sân nhà Tần Thải Vân rồi xông về phía Tần Thải Vân.
Tam Lang và Tứ Lang đều là quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, tốc độ lao về phía Tần Thải Vân vô cùng nhanh, nhanh đến mức khi Tần Thải Vân ý thức được mình phải chạy đã bị bọn họ tóm được, không chỉ có người bị bắt, mà ngay cả đèn dầu trong tay cũng không bị ảnh hưởng.
Thay vào đó, nó bị dập tắt.
Ngọn đèn không có rơi xuống đất, nên sẽ không kinh động đến người trong nhà Tần Thải Vân.
Một đôi tay mạnh mẽ che kín miệng Tần Thải Vân, nếu không phải Tần Thải Vân còn hữu dụng, có thể Tam Lang sẽ bịt mũi cho Tần Thải Vân ngạt chết, đối với bọn họ, giết người cũng chỉ là chuyện thường ngày.
Tần Thải Vân bị khống chế hành động, chân vốn đứng không vững, trực tiếp bị Tam Lang kéo đi.
"Làm sao bây giờ?"
Tam Lang hỏi Tứ Lang.
Chớ nhìn hắn ta được gọi là Tam Lang, nhưng lúc hai người làm nhiệm vụ, hắn ta đều nghe theo Tứ Lang, mà tên của bọn họ cũng chỉ là mật danh, không thể hiện song phương có quan hệ máu mủ gì cả.
"Vào nhà đi." Ánh mắt Tứ Lang điên cuồng lấp lóe một hồi lâu, cuối cùng ra lệnh.
Bọn họ đã chờ ở bên ngoài quá lâu, trời đông giá rét, lại không có nơi nào để sưởi ấm, Tứ Lang lo tay chân của bọn họ sắp bị phế rồi.
"Ừm." Tam Lang không nghĩ nhiều như vậy, nghe được mệnh lệnh, trực tiếp kéo Tần Thải Vân vào nhà họ Tần.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn ta tiến vào một ngôi nhà như vậy, nhưng hắn ta đã quan sát đường đi lối lại từ lâu.
Mà sự xuất hiện của bọn họ cũng đồng nghĩa với việc nhà Tần Lỗi sắp gặp tai hoạ ngập đầu, bởi vì bọn Tam Lang không có khả năng để cho những người đã từng nhìn thấy dung mạo của mình còn sống, mặc kệ bất cứ lúc nào, người chết mới có thể vĩnh viễn giữ bí mật.
Một nhà Tần Lỗi đang ngủ thì bị trói gô dậy.
Cho dù là cặp vợ chồng Tần Lỗi, hay là hai anh em Tần Kiến Minh, trong nháy mắt tỉnh táo lại đều sợ ngây người, đất nước đã kiến quốc nhiều năm như vậy, biên cương cũng an ổn rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được cực hạn sợ hãi.
"Ô ô ô…"
Mấy người Chu Hồng Hà sợ hãi cùng cực ra sức giằng co.
"Muốn chết à?"
Con dao trong tay Tam Lang trong nháy mắt bay qua mặt Chu Hồng Hà, trên gương mặt Chu Hồng Hà lập tức xuất hiện một vết thương, máu từ trong vết thương chảy ra.
Lần này, không chỉ có khiến Chu Hồng Hà đang giãy dụa mạnh nhất sợ hãi, mà còn khiến ba cha con Tần Lỗi kinh sợ, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng có trộm vặt vào nhà, nhưng khi nhìn thấy con dao kia của Tam Lang thì bọn họ biết, đây tuyệt đối không phải là trộm, đây là kẻ sát nhân sẽ lấy mạng bọn họ bất cứ lúc nào.
Ý thức được điều này, cả nhà Tần Lỗi lập tức run như cầy sấy.
Tần Kiến Quân nhỏ tuổi nhất còn sợ tè cả ra quần.
"Cô, mau đi làm đồ ăn." Tứ Lang dùng đao chọc chọc phía sau lưng Tần Thải Vân, không hề thương hoa tiếc ngọc một chút nào, lúc này trong mắt hắn, Tần Thải Vân còn không có sức hấp dẫn bằng một miếng thịt.
"Phải có thịt." Tam Lang nhìn Tần Thải Vân rồi đưa ra yêu cầu của mình.
Hắn ta có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt trong nhà Tần Lỗi, mặc dù không nồng như sát vách, nhưng tuyệt đối không thiếu thịt.
Tần Thải Vân là một người rất thông minh, trong lúc này cô ta cũng không dám kích thích Tam Lang và Tứ Lang, bọn họ bảo cô ta đi làm đồ ăn, cô ta sẽ thành thành thật thật đi nấu, thậm chí không hề dám qua loa chút nào.
Bếp đã nổi lửa, những miếng thịt lớn được thả vào trong nồi.
Thịt được thái mỏng nên không cần chờ lâu đã có thể ăn được.
Tam Lang và Tứ Lang đã đói bụng từ lâu, nhưng bọn họ cũng không cứ thế ăn, mà để cho Tần Thải Vân ăn thử trước, chờ mấy phút không xảy ra chuyện gì thì bọn họ mới ăn.
Tần Thải Vân nhìn hai người đàn ông xa lạ ăn thịt, biết vận mệnh của mình đang ở ngã ba đường, một bước đi nhầm, có khả năng sẽ đi vào quỷ môn quan, cho nên cô ta tuyệt đối không thể chết, cũng không thể chết dễ dàng như vậy được.
Đầu óc Tần Thải Vân xoay chuyển cực nhanh, cô ta nghĩ đến Tần Thanh Man ở sát vách.
Mặc dù cô ta không biết Tam Lang và Tứ Lang là ai, nhưng hai người này dám trắng trợn vào nhà bọn họ trói người đòi đồ ăn thì tuyệt đối không phải là dạng người tốt lành gì.
Nhà cô ta chịu tội, dựa vào cái gì mà không khiến nhà Tần Thanh Man phải chịu cùng.
Tần Thải Vân tính kế lên đầu Tần Thanh Man.