Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 609

Chương 609 -
Chương 609 -

Tam Lang rất bất ngờ trước sự lựa chọn của Tần Thải Vân, còn Tứ Lang thì không. Mặc dù thời gian hắn ta quen biết Tần Thải Vân không lâu nhưng chỉ nói chuyện với cô vài câu thì hắn ta đã hiểu cô ta là loại người gì, hơn nữa Tứ Lang cũng dám chắc rằng Tần Thải Vân hận người phụ nữ ở nhà kế bên.

Mối thù này có thể do người phụ nữ nhà kế bên đã làm chuyện gì đó có lỗi với Tần Thải Vân hoặc cũng có khả năng là vì Tần Thải Vân ghen tị mà thôi.

Dù sao một người sẽ không vô duyên với cớ hại người khác.

"Tứ Lang?" Tam Lang nhìn về phía Tứ Lang.

"Cậu kiểm tra xong rồi à?" Tứ Lang nhìn qua khe hở trên cửa sổ để quan sát sân nhà kế bên, tuy rằng hắn ta không thể nhìn thấy hết toàn cảnh nhưng vẫn thấy được phần lớn diện tích, Tứ Lang đang suy nghĩ người ở nhà kế bên đã bỏ trốn thật hay chỉ đang ẩn nấp thôi.

Nếu có thể tìm được người và lặng lẽ khống chế là tốt nhất.

"Tứ Lang, thời gian có hạn nên tôi không thể kiểm tra toàn bộ khu vực xung quanh mà chỉ tìm kiếm trong mấy căn nhà thôi, trong nhà quả thật không có người ở." Tam Lang nghiêm túc kể lại kết quả điều tra khu vực xung quanh của mình.

"Căn hầm, mỗi hộ gia đình ở đây đều có một căn hầm."

Lúc này Tần Thải Vân chuẩn bị liều mạng, cô ta biết bản thân chỉ có hai sự lựa chọn, một là đầu hàng để Tứ Lang áp giải đi, hai là ở lại đây và chấp nhận tội danh phản bội. Từ khi cô ta lên kế hoạch hại Tần Thanh Man và Vệ Lăng thì cô ta đã phạm tội phản quốc.

Bởi vì Vệ Lăng là quân nhân.

Việc giúp đỡ người của quốc gia khác hãm hại quân nhân của nước mình đồng nghĩa với phản quốc.

"Có lẽ bọn họ đã bỏ trốn." Tứ Lang không ngây thơ như Tần Thải Vân nghĩ, nếu hắn ta rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế, chạy ra ngoài tìm người cứu giúp sẽ an toàn hơn so với trốn trong nhà.

Nếu trong tay không có súng, trốn trong nhà tương đương với tìm chết.

"Tứ Lang, làm gì bây giờ?" Vẻ mặt Tam Lang lộ rõ sự tàn bạo, hắn ta đã được huấn luyện rằng phải bất chấp mọi giá để hoàn thành nhiệm vụ, cho nên dù là giết người hay tạo ra rắc rối nghiêm trọng Tam Làng cũng không quan tâm, chỉ cần nhận được mệnh lệnh thì hắn ta sẽ thực thi.

"Mở tất cả đèn bên ngoài lên, đẩy một người ra ngoài rồi giết chết." Tứ Lang thản nhiên ra lệnh.

Giọng điệu của hắn ta nhẹ nhàng như thể hắn ta đang hỏi bạn hôm nay đã ăn gì hay chưa?

Nhưng lời hắn ta nói ra lại khiến cả gia đình Tần Lỗi hoảng sợ, bọn họ không là hai kẻ xấu xa này lại quyết định sống chết của mình như vậy.

Nếu có thể sống thì làm gì có ai muốn chết.

Cả Chu Hồng Hà và hai anh em Tần Kiến Minh đều lùi về phía sau theo bản năng.

Cho dù hiện tại bọn họ bị trói chặt đến mức bò cũng khó khăn nhưng cố hết sức nhích người về phía sau, không ai muốn là người đầu tiên nói chuyện với kẻ bắt cóc, bởi vì người đó chắc chắn sẽ trở thành người bị kẻ bắt cóc đẩy ra ngoài và giết chết.

Chu Hồng Hà và hai đứa con trai vừa lùi ra sau, Tần Lỗi lập tức trở nên nổi bật.

Nhưng lúc này Tần Lỗi lại không có cách nào nhúc nhích được.

Trên bụng ông ta vốn đã bị đâm một dao, Mặc dù ông ta không chết nhưng lại chảy rất nhiều máu, nếu bây giờ ông ta cử động thì vết thương trên người sẽ bị rách ra lần nữa.

Nếu miệng vết thương nứt ra lần nữa, chắc chắn ông ta sẽ bị chảy máu nhiều hơn, mà mất máu quá nhiều cũng sẽ gây chết người.

Bởi vậy, Tần Lỗi chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân trở thành người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của kẻ bắt cóc.

Khi đối diện với cái chết, tất cả mọi người đều sợ hãi. Tuy nhiên, dù sợ hãi đến mức nào thì trong lòng mỗi người đều có một giới hạn cuối cùng, vì vậy Tần Lỗi chẳng những không lùi lại mà còn che chắn trước mặt vợ con. Dẫu sao hiện giờ ông ta cũng đang bị thương nặng, nếu không được cứu chữa kịp thời thì ông ta cũng sẽ chết.

Đã như vậy, ông ta thà rằng dùng mạng mình để đổi lại cơ hội sống sót cho vợ con còn hơn là chết một cách vô ích.

Ông ta phải làm người đàn ông mà bọn họ có thể dựa dẫm.

Thấy Tần Lỗi lựa chọn như vậy, Chu Hồng Hà và hai đứa con trai đều giật mình.

Cơ thể Tần Kiến Minh và Tần Kiến Quân run rẩy không ngừng, cả hai đều vô cùng, vô cùng sợ hãi. Nhất là đứa con trai nhỏ Tần Kiến Quân, lúc nãy cậu ta đã bị dọa sợ đến mức són ra quần một lần, lúc này cũng không ngoại lệ.

Cậu ta run rẩy són ra lần nữa.

Cảm xúc trong lòng Chu Hồng Hà rất phức tạp, bà ta không muốn Tần Lỗi chết, cũng không muốn đứa con trai bản thân sinh ra phải chết. Chu Hồng Hà nhớ lại từ đầu đến giờ Tần Lỗi vẫn luôn bảo vệ mình, bà ta bật khóc.

Mặc dù miệng bà ta đang bị bịt kín nhưng nước mắt vẫn chảy ra.

Bình Luận (0)
Comment