Chu Hồng Hà cũng không phải người tốt lành gì cho cam, nếu không bà ta đã không âm mưu hãm hại Tần Thanh Man. Có điều, bà ta thật sự là một người mẹ yêu thương con cái, tuy bà ta không thương con gái mà chỉ yêu con trai nhưng đây là căn bệnh chung của rất nhiều người ngu muội.
Tam Lang vươn tay ra, hắn ta muốn chọn một người để áp chế người phụ nữ ở nhà kế bên.
Dù sao tất cả những người trong căn phòng này đều sẽ bị giết, người phụ nữ ở nhà kế bên không sập bẫy cũng không sao, nếu người nọ trúng kế thì bọn họ sẽ được lợi.
Bàn tay Tam Lang chạm vào người Tần Lỗi, bởi vì ông ta là người ở gần hắn ta nhất.
"Đổi người khác." Giọng nói của Tứ Lang truyền đến từ phía sau.
Tứ Lang cảm thấy Tần Lỗi vẫn còn giá trị lợi dụng.
Nghe vậy, bàn tay Tam Làng lướt qua người Tần Lỗi, chuyển hướng sang hai đứa bé trai. Lúc này đây, hai đứa bé trai trợn mắt thật to, sợ hãi nhìn hắn ta, trong mắt chúng ngoại trừ lo sợ còn có cầu xin, Tam Làng thích loại ánh mắt này.
Bởi vì loại ánh mắt này khiến ham muốn chinh phục trong lòng hắn ta bùng lên mạnh mẽ.
Khi bàn tay của Tam Làng sắp chộp vào người Tần Kiến Quân, Chu Hồng Hà ở bên cạnh bất ngờ nhào tới.
Chu Hồng Hà không thể chấp nhận được việc con trai chết ngay trước mặt mình nên bà ta lựa chọn hy sinh bản thân.
Người ta thường nói một khi phụ nữ làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, không còn sợ hãi sống chết nữa. Bản năng của Chu Hồng Hà bộc phát, dù bản thân đang bị trói chặt rất khó cử động nhưng bà ta vẫn dùng cơ thể mình đẩy Tần Kiến Quân ra.
Tần Kiến Quân vừa bị đẩy sang một bên, Chu Hồng Hà chủ động chạm vào tay Tam Lang.
Trên môi Tam Làng chợt lộ ra nụ cười dữ tợn.
Bàn tay to lớn tát vào mặt bà ta, cái tát này chẳng những làm nửa bên mặt của Chu Hồng Hà sưng lên mà còn làm bà ta gãy mấy cây răng. Nếu lúc này miệng bà ta không bị bịt kín thì mấy cây răng đó đã rơi ra ngoài.
"Bà không có tư cách chỉ huy tôi làm việc đâu!"
Tam Lang từ trên cao khinh thường nhìn xuống gia đình Tần Lỗi, ánh mắt hắn ta vô cùng lạnh lẽo.
"Tam Lang, nhanh lên." Tứ Lang đang quan sát tình hình của nhà kế bên không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở, hiện giờ thời gian chính là mạng sống của bọn họ.
"Bắt người đàn ông kia đi, ông ta là chú của người phụ nữ ở nhà bên cạnh."
Từ lâu, trong lòng Tần Thải Vân đã tràn ngập oán hận vì bản thân bị cả gia đình này ngược đãi, người dày vò cô ta nhiều nhất không phải Tần Lỗi mà là Chu Hồng Hà, sự căm hận của cô ta dành cho Tần Lỗi cũng chẳng ít hơn Chu Hồng Hà bao nhiêu.
Bởi nếu Tần Lỗi chịu che chở cho cô ta một chút thì cuộc sống của Tần Thải Vân trong ngôi nhà này cũng không đến mức khó khăn như thế.
Cô ta là người thông minh nên biết nên dùng người nào sẽ mang lại hiệu quả áp chế Tần Thanh Man tốt nhất.
Cho dù Là Chu Hồng Hà hay hai anh em Tần Kiến Minh thì đều có thù oán với Tần Thanh Man, dùng bất kỳ ai trong số bọn họ để uy hiếp Tần Thanh Man đều vô dụng, chỉ có Tần Lỗi là sử dụng được.
Ngoại trừ việc Tần Lỗi là chú của Tần Thanh Man thì còn một lý do nữa, đó là lúc còn ở nông trường Hồng Kỳ, Tần Lỗi đã giúp đỡ Tần Thanh Man khi cô gặp khó khăn.
Tuy rằng hiện giờ hai gia đình không còn qua lại với nhau nữa nhưng Tần Thải Vân tin chắc rằng Tần Thanh Man vẫn còn nhớ ơn Tần Lỗi.
Hiện tại, Tần Thải Vân đã có thể xem xét vấn đề theo góc độ của hai người Tứ Lang.
Tứ Lang lập tức hạ lệnh: "Nghe lời cô ta." Tuy rằng hắn ta không nói rõ tên họ nhưng Tam Lang vẫn hiểu. Hắn ta không thèm suy nghĩ nhiều mà nhấc bổng Tần Lỗi lên, đồng thời dùng dây thừng bản thân đã chuẩn bị sẵn tròng vào cổ Tần Lỗi.
Một phút sau, Tần Lỗi đang chảy rất nhiều máu bị đẩy ra ngoài sảnh lớn.
Người bị đẩy ra ngoài, còn dây thừng lại vắt lên xà ngang phía trên cánh cửa.
Mái hiên rất cao phía trên có rất nhiều xà ngang. Tam Lang trốn trong phòng dùng sức kéo, hai chân Tần Lỗi lập tức lơ lửng giữa khoảng không.
Bấy giờ, dây trói trên tay chân Tần Lỗi đã được tháo ra.
Vì dây thừng vòng qua cổ ông ta nên hai chân vừa bị nhấc bổng, Tần Lỗi đã luống cuống tay chân nắm lấy sợi dây thừng trên cổ.
Phần cổ của ông ta vừa đau đớn vừa nóng rát.
Tam Lang dùng rất nhiều sức làm Tần Lỗi đang bị treo lơ lửng giữa không trung phải liên tục giãy giụa, vì tay chân ông ta dúng sức quá mạnh nên vết thương trên bụng lại tuôn ra máu tươi. Dưới ánh đèn, máu tươi nhỏ đầy trên nền tuyết trắng tinh.
Tuyết đọng trên đất nhiễm máu thoạt nhìn rất chói mắt.
Âm thanh "tách tách tách..." rất nhỏ vang lên, cổ Tần Lỗi bị siết chặt, cả người bị treo lơ lửng giữa không trung. Hơn nữa, miệng ông ta còn bị bịt kín nên chỉ có thể lặng lẽ trình diễn một màn kịch câm trong đêm tối yên tĩnh mà không biết có ai xem hay không.