Sói con trơ mắt nhìn Tần Thanh Man đến gần nguy hiểm, sói con sốt ruột, bốn móng vuốt liên tục bới tuyết đọng dưới đất, cuối cùng nhìn thoáng qua bóng người lờ mờ xuất hiện không xa, rồi biến mất.
Toàn thân sói con đen như mực, trong bóng đêm, chỉ cần nó không muốn xuất hiện trước mặt người khác, người khác tuyệt đối không ai nhìn thấy nó.
Vậy nên sau khi nó biến mất thì thật sự là biến mất, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Đến cả dấu chân dưới tuyết cũng rất mờ.
Dạo gần đây không có tuyết, tuyết trên mặt đất đã sớm bị nén chặt, nếu không phải tuyết mịn thì sẽ rất khó nhìn thấy vết chân.
Người chạy vọt tới nhà Tần Lỗi đầu tiên không phải bí thư đại đội Trịnh An Quốc, cũng không phải Tiền Tương Dương, mà là mấy người thân gần nhà Tần Lỗi.
Tần Thụ, Tần Thạch, còn có Khương Lâm Sơn đuổi tới đầu tiên.
Bọn họ nhìn năm người nhà Tần Lỗi bị treo dưới màn hiên, bọn họ hoảng sợ, máu toàn thân như ngừng chảy, khi bọn họ định đi vào nhà Tần Lỗi, đúng lúc này giọng Tần Thanh Man vang lên.
"Dám làm bọn họ bị thương, tôi sẽ khiến kế hoạch của các anh ngâm nước nóng."
Tần Thanh Man nói lời này để uy hiếp những tên du côn trốn trong nhà Tần Lỗi, cũng là nhắc nhở mấy người Tần Thạch.
Cô biết hai tên kia muốn ép cô ra mặt, chắc chắn là muốn lợi dụng quan hệ của cô với Vệ Lăng, vậy nên bây giờ có vẻ cô như đang bị uy hiếp, nhưng cô cũng có thể hóa bị động thành chủ động, khiến tên bắt cóc ném chuột sợ vỡ bình.
Quả nhiên Tần Thanh Man vừa dứt lời thì tiếng súng vang lên.
Không ai chết, nhưng dưới chân mấy người Tần Thạch lại có vết đạn rõ ràng.
Đây là cảnh cáo.
Là Tứ Lang cảnh cáo Tần Thạch và người đồn Kháo Sơn.
Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ vài giây, càng nhiều người đồn Kháo Sơn tập trung lại đây, vô số đèn đuốc chiếu sáng trưng cả vùng đất này, nhưng bởi vì phát súng này của Tứ Lang, tất cả mọi người đều dừng lại.
"Nha đầu Thanh Man!"
Tất cả mọi người đều thấy Tần Thanh Man đứng ngạo nghễ một mình.
Lúc này Tần Thanh Man đã đi vào nhà Tần Lỗi, cô đang tiếp cận người nhà Tần Lỗi.
"Hai tay ôm đầu, đi đến." Tứ Lang nhìn Tần Thanh Man chằm chằm, trong mắt đều là sự hưng phấn, cuối cùng bọn họ cũng ép được người có giá trị nhất, chỉ cần người phụ nữ này trong tay họ, hắn ta nhất định có thể thoát khỏi được vòng vây.
Về phần có thể cứu được mấy người Đại Lang hay không, phải xem rốt cuộc giá trị của người phụ nữ này có quan trọng như lời Tần Thải Vân nói không.
"Tôi đã bị súng của các anh trấn áp, tôi sẽ không làm bất cứ động tác nào vũ nhục bọn tôi." Tần Thanh Man không muốn dùng tư thế khuất nhục hai tay ôm đầu để chứng minh cô không có vũ khí.
Dù sao cô đã ra mặt, bây giờ đến lượt đối phương nhượng bộ.
Sự xuất hiện của Tần Thanh Man cũng chính là điều hạn chế đối với những kẻ du côn.
Nếu đối phương không có nhu cầu, như vậy sẽ không bị uy hiếp, nếu không chỉ có thể nhượng bộ.
"Thả người ra." Tần Thanh Man trái lại uy hiếp hai người Tứ Lang.
Tứ Lang và Tam Lang khiếp sợ nhìn Tần Thanh Man, Tần Thanh Man chính là con tin kiêu ngạo nhất bọn họ từng gặp.
"Hai người không thả người, dựa vào đâu mà tôi phải hy sinh?" Tần Thanh Man có thể đoán được suy nghĩ của hai tên côn đồ.
"Đừng nói linh tinh nữa, mau đến đây, nếu không tôi sẽ nổ súng."
Tam Lang nóng nảy, mắt bị thương vừa khiến hắn ta khó chịu, vừa ảnh hưởng đến thị lực, đối với sự uy hiếp ngược lại của Tần Thanh Man, hắn ta là người mất kiên nhẫn đầu tiên.
"Không thả người vậy cá chết lưới rách."
Tần Thanh Man đứng tại chỗ, cô không di chuyển.
Mặc dù cô cũng sợ chết, nhưng cô có thể đoán được tâm lý của bọn lưu manh. Một khi đã kinh động đến mọi người ở đồn Kháo Sơn, nếu hai tên lưu manh không có con tin có sức nặng, tuyệt đối bọn họ sẽ không thoát được.
Sắc mặt Tam Lang vô cùng khó coi, tay cầm súng run rẩy.
"Tôi khuyên hai người hành động nhanh lên, nếu có người chết, hai người sẽ không thể rời khỏi đồn Kháo Sơn." Tần Thanh Man đã thấy rõ vết thương trên người Tần Lỗi, nửa quần áo đã thấm máu tươi, nếu không được cứu chữa đúng lúc, có thể thật sự mất mạng.
"Chúng tôi dựa vào đâu để tin tưởng cô."
Cuối cùng Tứ Lang vẫn thỏa hiệp, hắn ta hỏi câu này tượng trưng cho thỏa hiệp.
"Tôi ở lại là đại biểu cho thành ý của bên chúng tôi." Tần Thanh Man kéo dài thời gian, cô tin tưởng quân nhân của sư đoàn XXX nhất định đang trên đường tới.
"Chúng tôi chỉ có thể thả một người." Tứ Lang đồng ý thả Tần Lỗi bị thương nặng nhất.
Những người nhà Tần Lỗi còn lại ở lại coi như là để hạn chế Tần Thanh Man.
Từ khi Tần Thanh Man ra mặt đàm phán với hắn ta, hắn ta đã biết Tần Thanh Man không chỉ thông minh, mà còn cực kỳ khó chơi.
"Thêm một người nữa." Tần Thanh Man cò kè mặc cả.
Tam Lang, Tứ Lang: ...
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương vội vàng đuổi tới: ...