"Bí thư, làm sao bây giờ?" Tiền Tương Dương nhanh chóng nhìn rõ tình hình hiện tại, ông ấy cũng đoán được tên côn đồ muốn lợi dụng người nhà Tần Lỗi để bắt Tần Thanh Man là con tin.
Ông ấy nhớ tới thân phận của Vệ Lăng, lập tức đoán được đám du côn có súng hôm nay xuất hiện ở đồn Kháo Sơn không giống những tên trước đó, rất có thể bọn họ là phần tử đặc vụ của địch.
"Cứu người trước."
Tầm mắt của Trịnh An Quốc vẫn dừng trên người Tần Thanh Man, ông ấy biết lý do tại sao Tần Thanh Man lại đứng ra.
"Được."
Tiền Tương Dương cũng nhìn thấy vết máu trên người Tần Lỗi.
Chảy nhiều máu như vậy, còn trong thời tiết lạnh giá, nếu không được cứu chữa đúng lúc, Tần Lỗi có thể sẽ mất mạng.
Vậy nên nhất định phải cứu người trước, mạng của Tần Thanh Man cũng là mạng, mạng của Tần Lỗi cũng là mạng, không có phân biệt địa vị cao thấp.
"Nhanh lên, nếu không thả người, thật sự sẽ có người chết." Tần Thanh Man thật sự bối rối, lúc này cô đã nhìn ra vẻ mặt Tần Lỗi trắng bệch như quỷ, đây là biểu hiện của thiếu máu và nhiệt độ thấp.
"Dựa vào đâu mà chúng tôi phải thả nhiều hơn một người."
Tứ Lang không muốn bị Tần Thanh Man dắt mũi.
Đương nhiên Tần Thanh Man biết tên côn đồ sẽ phản đối, cô nói rõ: "Tôi tin các người biết rõ giá trị của tôi, chỉ dùng một người mà muốn đổi lấy tôi làm con tin, tính toán này cũng hời quá, tôi không cần thả nhiều, chỉ cần thả hai người là được."
Tứ Lang do dự trước lời nói của Tần Thanh Man.
Hắn ta đang cân nhắc lợi hại.
"Người bên trong nghe cho kỹ đây, tôi đếm đến ba, nếu không đồng ý thả hai người, vậy mọi người đành cá chết lưới rách, tôi tin mọi người cũng hiểu hành động của tôi." Tần Thanh Man chỉ vào một dãy người bị treo dưới mái hiên, cô dùng những lời Tứ Lang vừa uy hiếp mình để uy hiếp lại hắn ta.
Tứ Lang vừa tức giận vừa bực bội bởi hành động hoàn toàn không bình thường này của Tần Thanh Man.
Hắn ta còn thấy bực dọc hơn cả khi phát hiện mắt Tam Lang bị thương.
"Một..." Tần Thanh Man bắt đầu đếm, đây là cô đang ép mấy tên lưu manh làm theo chỉ thị của mình, không cho họ nhiều thời gian suy nghĩ, thật ra cũng là một kiểu ám chỉ.
Chỉ cần côn đồ thỏa hiệp một lần, vậy sẽ dễ dàng thỏa hiệp lần thứ hai, quyền chủ động cũng dễ chuyển tới tay cô.
Đối mặt với Tần Thanh Man, một người sắp trở thành con tin mà lại uy hiếp bọn họ như vậy, cả Tứ Lang và Tam Lang đều cảm thấy rất hoang đường. Tần Thải Vân bị treo dưới mái hiên cũng hoảng sợ không thôi, vẻ mặt cũng thay đổi.
Gặp côn đồ, cô ta đánh không lại, chỉ có thể thuận theo họ, trong khi đó Tần Thanh Man lại giành được quyền đe dọa bọn họ.
Ai cũng có thể nhìn ra mục đích của Tần Thanh Man, nhưng lại khiến hai tên côn đồ bị bế tắc.
Bây giờ việc kẻ côn đồ muốn làm nhất là rời đi, an toàn rời khỏi Trung Quốc, mà Tần Thanh Man cho đối phương cơ hội đó.
"Hai..."
Giọng nói lành lạnh nhưng kiên định của Tần Thanh Man vang lên.
Ngay khi giọng cô vang lên, không chỉ Tứ Lang, Tam Lang trước sau không sợ hãi, giờ đây tim đập bình bịch, những người đồn Kháo Sơn vây xung quanh cũng vô cùng căng thẳng.
Tầm mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người Tần Thanh Man.
Lúc này Tần Thanh Man trở thành trung tâm thu hút sự chú ý, cũng trở thành ngọn núi cao trong mắt người đồn Kháo Sơn, đối mặt với những người kiên cường, mạnh mẽ, bọn họ không quan tâm đó là nam hay nữa, từ giây phút Tần Thanh Man đứng ra cứu người, mọi người sùng bái cô từ chính nội tâm.
Trái tim họ đập mạnh, tất cả mọi người đều vô cùng kích động và lo lắng.
Bởi vì bọn họ biết những tên côn đồ có thể treo cả nhà Tần Lỗi dưới mái hiên thì máu lạnh, tàn bạo thế nào.
Dân binh đã cầm súng nhắm vào nhà Tần Lỗi.
Mặc dù mọi người không nhìn thấy kẻ xấu, nhưng nòng súng đã bao vây tất cả không gian hoạt động, chỉ cần có một chút dị thường, nhóm dân binh sẽ nổ súng.
Nhóm dân binh toàn lực ứng phó, mọi người dân cũng như hổ rình mồi nhìn Tần Thanh Man trong sân nhà Tần Lỗi.
Nếu có thể, mọi người hận không thể lập tức vọt vào kéo Tần Thanh Man ra ngoài.
Bầu không khí ở hiện trường cực kỳ căng thẳng, thần kinh của mọi người kéo căng dưới việc Tần Thanh Man đếm số, bọn họ cũng nắm chặt vũ khí trong tay.
Lúc này Tần Lỗi vẫn còn ý thức, nhưng ánh mắt của ông ta đã sớm mô hồ.
Ông ta không ngờ cuối cùng Tần Thanh Man lại đứng ra cứu mình, không chỉ cứu ông ta, mà còn không oán giận, không ngần ngại cứu những người còn lại nhà ông ta. Nếu không phải ông ta đã mất quá nhiều máu, nếu miệng ông ta không bị bịt kín, ông ta chắc chắn đã khóc rống lên.
Đôi khi trong hoạn nạn mới có thể nhìn ra tình cảm chân chính.