“Đợi đấy.” Tứ Lang vừa lòng đồng ý, sau đó nói với Tần Thanh Man: “Đồng chí này, phiền cô ra ngoài trấn an lòng người giúp chúng tôi.” Nói xong lập tức dùng dây thừng buộc eo Tần Thanh Man lại.
Vốn dĩ hắn ta muốn dùng dây thừng buộc cổ Tần Thanh Man nhưng lại bị Tần Thanh Man kiên quyết phản đối.
Tứ Lang bất đắc dĩ, chỉ có thể buộc dây thừng trên eo Tần Thanh Man.
Lúc đưa người ra ngoài, Tứ Lang uy hiếp Tần Thanh Man: “Trong phòng có có hai con tin, nếu cô không muốn bọn họ chết thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, đừng có ăn nói lung tung, bằng không tôi sẽ cho cô biết cô chạy nhanh hơn hay là đạn của tôi nhanh hơn đấy.”
Hắn ta tin rằng nếu lúc trước Tần Thanh Man có thể dùng bản thân mình để đổi lấy con tin thì lần này cũng sẽ không giở trò.
“Đừng làm người khác bị thương, tốt nhất các anh nên mặc thêm quần áo cho bọn họ, nếu bọn họ bị bệnh thật thì người bị liên lụy cũng là các anh.” Tần Thanh Man không biết liệu Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh có làm con tin mãi hay không nhưng cô vẫn tranh thủ lợi ích cho hai người bọn họ.
Sau khi nói xong lời này, cô nhìn Tần Thải Vân một cái.
Chỉ một cái nhìn rất xa lạ nhưng lại mang theo vẻ khinh thường.
Mặt của Tần Thải Vân đỏ lên, cô ta hiểu cái nhìn này của Tần Thanh Man có ý gì, đây là đang mắng cô ta không bằng heo chó.
Đến súc sinh còn biết ơn dưỡng dục, cô ta không bằng cả súc sinh.
Hiểu rõ điều này, sắc mặt của Tần Thải Vân lại càng đỏ hơn, hơi thở của cô ta cũng trở nên dồn dập vì kích động, cô ta tức giận, vô cùng tức giận. Tần Thanh Man vốn không biết cuộc sống của cô ta ở trong ngôi nhà này như thế nào, dựa vào đâu mà lại dùng ánh mắt phê phán như vậy.
Tần Thải Vân vươn tay, muốn xóa đi vẻ khinh thường trên khuôn mặt của Tần Thanh Man.
Nhưng Tần Thanh Man lại ra tay nhanh hơn cô ta.
“Bép...” Tiếng tát lanh lảnh vang lên.
Làm cho Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh kinh sợ, cũng làm cho Tứ Lang và Tam Lang kinh sợ.
Tam Lang, Tứ Lang sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, vừa rồi thiếu chút nữa bọn họ đã bóp cò khẩu súng trong tay.
Nếu thật sự nổ súng thì hôm nay bọn họ nhất định phải chết.
Tần Thải Vân khiếp sợ ôm lấy bên má sưng đỏ của mình, cô ta không ngờ rằng lúc này mà Tần Thanh Man còn dám đánh cô ta, hơn nữa không chỉ dám đánh cô ta mà còn đánh một cách không hề kiêng kỵ gì cả. Chẳng lẽ cô không sợ bọn bắt cóc sẽ giết mình hay sao?
Tần Thanh Man lại dùng ánh mắt cười nhạo Tần Thải Vân một lần nữa rồi mới xoay người đi.
Cô dám đối xử với Tần Thải Vân như vậy, ngoài lý do muốn thử điểm mấu chốt của hai kẻ bắt cóc ra thì còn bởi vì chướng mắt hành vi phản quốc của Tần Thải Vân.
“Cô...” Tần Thải Vân nổi giận, lại vung tay lên.
“Bép...”
Lần này người đánh Tần Thải Vân không phải là Tần Thanh Man mà là Tứ Lang. Tứ Lang đã sắp bị Tần Thải Vân làm cho tức chết, thật sự là đồ đàn bà tóc dài kiến thức ngắn, trong tình huống tính mạng ngàn cân treo sợi tóc như thế này mà lại không thể gác chút ghen tỵ và ân oán đó lại.
“Tôi cảnh cáo cô, đừng gây thêm chuyện cho tôi.” Tứ Lang hung ác lườm Tần Thải Vân.
Cái tát này rất mạnh, mạnh hơn cả cái tát kia của Tần Thanh Man, Tần Thải Vân không chỉ bị đánh đến mức hộc ra một ngụm máu mà chiếc mũ trên đầu cũng bị hất xuống, nháy mắt để lộ ra mái đầu xù xì chưa kịp mọc tóc.
Trong khoảnh khắc chiếc mũ rơi xuống đất kia, cả đầu Tần Thải Vân cũng ong ong.
Đối với cô ta, bất kỳ nỗi nhục nhã nào cũng không bằng nỗi tổn thương khi chiếc mũ rơi xuống để lộ ra mái đầu trọc lóc, là một cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân, có đôi khi vẻ ngoài tượng trưng cho toàn bộ tôn nghiêm của cô gái đó, bây giờ tôn nghiêm của cô ta đã bị phá hủy.
“Đi ra ngoài.”
Tứ Lang vốn không quan tâm đến những biến chuyển trong lòng của Tần Thải Vân, cũng không thèm để ý đến mái đầu trọc lóc của cô ta, thấy Tần Thải Vân đã đứng im, anh ta nhanh chóng dùng súng đẩy sau lưng Tần Thanh Man.
Người ở bên ngoài còn đang đợi chính mắt chứng kiến con tin an toàn.
Tần Thanh Man đã sớm đoán được Tần Thải Vân sẽ gặp phải đãi ngộ như vậy, cũng không quan tâm Tần Thải Vân bây giờ lúng túng ra sao mà nghe lời chậm rãi đi ra cửa phòng.
Dưới mái hiên thắp đèn băng, ngoài cổng nhà Tần Lỗi còn có vô số ngọn đuốc, Tần Thanh Man vừa xuất hiện là mọi người nhìn thấy ngay.
“Chị.” Người đầu tiên gọi ra tiếng là Sở Sở.
“Chị dâu.” Hoàng Uyển Thanh chỉ gọi chậm hơn Sở Sở nửa nhịp.
“Thanh Man, là nha đầu Thanh Man.” Bởi vì tình huống đặc thù ở nơi này cho nên tất cả mọi người trong đồn đều đến đây. Trong nháy mắt nhìn thấy Tần Thanh Man, nhóm người già và phụ nữ đều lập tức trở nên kích động.
Tần Thanh Man bình tĩnh đối diện với mọi người.