Sau khi nhìn thấy Sở Sở và Hoàng Uyển Thanh đều an toàn, cô mới gật gật đầu với mọi người, nói: “Mọi người đừng lo lắng, cháu rất an toàn.” Bọn bắt cóc không dám đánh cô, cô còn có thể uy hiếp bọn bắt cóc, ngoài việc mất tự do ra thì tạm thời coi như không tồi.
“Chị ơi.”
Ngoài muốn khóc ra thì Sở Sở còn muốn nhào vào trong ngực Tần Thanh Man.
“Tần Vân Sở, không được khóc, em là đàn ông con trai, đàn ông nhà họ Tần chúng ta không có kẻ hèn nhát, đổ máu không đổ lệ.” Tần Thanh Man an ủi Sở Sở bằng một cách rất khác thường nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt.
“Chị, em không khóc.”
Sở Sở kiên quyết lau nước mắt trên mặt, nhìn về phía Tần Thanh Man với vẻ kiên định.
“Uyển Thanh, em cũng đừng khóc.” Tần Thanh Man cười an ủi Hoàng Uyển Thanh.
Nhưng cuối cùng Hoàng Uyển Thanh lại không thể kiềm chế được nước mắt nữa, những giọt nước mắt rơi trong im lặng của cô ấy lập tức làm cho những cụ già, phụ nữ và trẻ em trong đồn đều cảm thấy chua xót không thôi.
Trong khoảnh khắc này, tâm trạng của mọi người cộng hưởng với nhau.
“Con tin rất an toàn, chúng tôi không hề làm hại con tin, mong các anh cũng giữ lời hứa, xe và đồ ăn không được thiếu bất kỳ thứ gì cả.” Giọng nói của Tứ Lang yếu ớt vang lên trong trời đêm, sau đó hắn ta kéo kéo dây thừng trong tay.
Tần Thanh Man bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Đinh Hướng Sơn đang căng thẳng, cuối cùng chỉ có thể trở về phòng.
Không trở về không được, đúng là cô không thể chạy nhanh hơn đạn, hơn nữa trong phòng còn có Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh, hai mạng người đấy.
Đinh Hướng Sơn siết chặt nắm tay, nhìn theo bóng dáng sắp biến mất của Tần Thanh Man, nhịn không được nói: “Tôi là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 2 của trung đoàn 1 thuộc sư đoàn XXX, tôi có thể trở thành con tin trao đổi không?”
Cậu ấy là quân nhân, có chức trách bảo vệ dân chúng, nếu cần con tin, cậu ấy bằng lòng trở thành con tin thay dân chúng.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đồn Kháo Sơn đều nhìn chằm chằm vào cửa phòng khách nhà Tần Lỗi.
Quân nhân thay thế con tin chắc chắn là phương án tốt nhất, dù sao năng lực phản ứng của quân nhân mạnh hơn dân chúng rất nhiều, cho dù là tự cứu mình cũng dễ dàng hơn Tần Thanh Man không biết bao nhiêu.
Tứ Lang cảm thấy rất hứng thú với chức vị của Đinh Hướng Sơn nhưng hắn ta sẽ không đồng ý để Đinh Hướng Sơn làm con tin.
Một là nghe nói chức vị người đàn ông của Tần Thanh Man rất cao, hai là bởi vì Tần Thanh Man là một người phụ nữ bình thường, khống chế một quân nhân chuyên nghiệp không dễ bằng khống chế một người phụ nữ bình thường.
“Cảm ơn lời đề nghị nhưng mà tôi cảm thấy con tin bây giờ cũng rất tốt. Các anh yên tâm đi, chỉ cần các anh chuẩn bị dựa theo yêu cầu của tôi thì chúng tôi bảo đảm sẽ không làm tổn thương con tin. Chỉ cần thoát khỏi vòng vây, chúng tôi sẽ trả lại con tin nguyên vẹn.” Cuối cùng Tứ Lang từ chối lời đề nghị của Đinh Hướng Sơn.
Đồng thời, cửa phòng khách cũng đóng chặt lại một lần nữa.
Nhìn thấy cửa phòng khách đóng chặt, cho dù là Đinh Hướng Sơn hay là dân chúng của đồn Kháo Sơn cũng đều bất đắc dĩ thở dài một tiếng ở trong lòng.
Nhưng ngoài thở dài ra thì mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Tần Thanh Man trông vẫn ổn, không hề bị thương.
“Đồng chí Đinh, bây giờ có phải chúng ta chỉ có thể đợi không?”
Trịnh An Quốc xin chỉ thị của Đinh Hướng Sơn.
“Đồng chí An Quốc, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, trong phòng có bốn con tin, nếu bọn bắt cóc đã đưa ra yêu cầu thì chúng ta cứ làm theo yêu cầu của bọn họ, sau đó sẽ tìm cơ hội cứu người.” Thật sự lúc này Đinh Hướng Sơn không thể nào xuống tay được.
Cậu ấy lại mới đi kiểm tra một vòng quanh nhà Tần Lỗi, quả thực không tìm được kẽ hở nào.
Những kẽ hở đã bị bọn bắt cóc chắn lại trước, hơn nữa trong phòng lại có nhiều con tin như vậy, không ai biết tình hình cụ thể ở trong phòng, bây giờ bọn họ thật sự chỉ có thể tạm thời chuẩn bị theo ý của bọn bắt cóc mà thôi.
“Haizz, xem ra chỉ có thể đợi.”
Trịnh An Quốc thở ra một hơi chán nản, tâm trạng cũng vô cùng buồn bực.
Thậm chí ông ấy còn cầu nguyện trong lòng, tuyệt đối đừng xảy ra tai nạn chết người, bằng không ông ấy không thể ăn nói với bất kỳ ai cả.
Đinh Hướng Sơn cũng đang chờ đợi trong sự sốt ruột, cậu ấy đã phái người báo cáo tình hình nơi này cho sư đoàn rồi, cũng không biết cuối cùng sư đoàn sẽ sắp xếp thế nào.
Người ở ngoài phòng đang lo lắng không thôi, Tần Thanh Man ở trong phòng xem như vẫn ổn.
Coi như Tứ Lang vẫn nghe theo những lời vừa rồi của cô, có lẽ nghĩ đến việc mấy người Chu Hồng Hà còn có ích nên hắn ta đã bảo Tam Lang cầm áo bông đến mặc vào cho Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh.