Ba người Đỗ Hoành Nghị theo tới sau, khiếp sợ nhìn Vệ Lăng giải quyết ba tên đặc vụ địch một cách dứt khoát và nhanh nhẹn.
Nếu sớm biết rằng Vệ Lăng có bản lĩnh này thì bọn họ cần gì phải đợi ở đây nửa đêm nửa hôm chứ.
Ngồi xổm trong tuyết cả nửa đêm trong buổi tối lạnh lẽo thật sự không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng nổi.
“Lập tức áp giải người về sư đoàn, chú ý kiểm tra khoang miệng, đề phòng bọn họ nuốt thuốc độc.”
Trong lúc dặn dò ba người Đỗ Hoành Nghị, Vệ Lăng lại bóp cằm của ba tên đặc vụ địch ra một cách đơn giản và lưu loát, kỹ năng này là kỹ năng được dùng nhiều nhất khi bắt được mật thám ở thời đại của hắn, bây giờ sử dụng cũng rất tốt.
Có điều rất nhiều người không thể làm được.
Sau khi bóp cằm của đặc vụ địch, bóng dáng của Vệ Lăng nhoáng lên một cái rồi lập tức biến mất trong mắt mấy người Đỗ Hoành Nghị, đồng thời giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng truyền đến từ phía xa xa: “Đồn Kháo Sơn xảy ra chuyện rồi, tôi đi trợ giúp.”
Mục đích là để mấy người Đỗ Hoành Nghị báo cáo nhiệm vụ kế tiếp của hắn cho sư đoàn trưởng Vương Thừa Bình biết.
Thậm chí mấy người Đỗ Hoành Nghị còn chưa kịp đưa tay ra thì bóng dáng của Vệ Lăng đã biến mất trong khu rừng tối đen.
“Khiêng người ra ngoài.”
Đỗ Hoành Nghị bất đắc dĩ tiếp nhận quyền chỉ huy.
May mà bọn họ có ba người, ba người cũng coi như có thể khiêng nổi ba tên đặc vụ địch, nếu có nhiều tên hơn thì bọn họ cũng chỉ có thể đợi Vương Thừa Bình dẫn người đến đây.
Mấy người Đỗ Hoành Nghị khiêng ba tên đặc vụ địch đang hôn mê xuống chân núi hội hợp với Vương Thừa Bình.
Đi mãi đi mãi, Tả Cao Bằng nhịn không được nói một câu: “Chẳng lẽ cái cây vừa rồi bị mục thật sao?” Nếu không sao Vệ Lăng lại có thể đá ngã chỉ với một cú đá được?
“Chắc là bên trong mục lắm rồi, bằng không gấu cũng sẽ không chọn hốc cây đó làm hang ổ đâu.” Đỗ Hoành Nghị nói với vẻ không chắc chắn lắm.
Viên Hướng Dương không tiếp lời, vừa rồi anh ấy có sờ vào chỗ nứt của cây đại thụ kia, vô cùng rắn chắc.
Lúc này Vệ Lăng vừa mới biến mất đang chạy như điên ở trong rừng, lúc này trong mắt hắn chứa đầy sự hung ác.
Nếu ai dám làm hại vợ hắn, hắn sẽ giết chết kẻ đó.
Vệ Lăng không dám nghĩ Tần Thanh Man sẽ may mắn an toàn, với sự nhạy bén hắn có thể đoán ra giá trị của Tần Thanh Man trong mắt kẻ xấu. Nếu trong đồn trú xuất hiện người ôm ý định đen tối thì tỷ lệ cô bị khống chế để uy hiếp sư đoàn rất cao.
Mối quan hệ của Tần Thanh Man và hắn cũng có khả năng bị lộ tẩy.
Thế nên Vệ Lăng nhanh chóng trốn đi.
Bóng dáng hắn lướt như bay trong rừng rậm, hầu như không để lại dấu vết gì, trên mặt đất chỉ lưu lại dấu chân rất mờ, tuy hắn xuất phát chậm hơn nhóm ủy viên chính trị Trương nhưng gần như cả hai đến đồn Kháo Sơn cùng một lúc.
Ủy viên chính trị Trương rất ngạc nhiên khi thấy Vệ Lăng, không kịp chất vấn vì sao Vệ Lăng lại xuất hiện ở đây đã lập tức nói hết toàn bộ tin tức mình đang nắm giữ, đồng thời cũng giao quyền chỉ huy lại cho hắn.
Vệ Lăng là chỉ huy và nhân tài chiến đấu, năng lực nắm bắt cơ hội trên chiến trường giỏi hơn ông ấy nhiều lắm.
Nghe nói Tần Thanh Man bị bắt làm con tin, sắc mặt Vệ Lăng lạnh lùng hơn bất kỳ ai, hắn tiếp nhận quyền chỉ huy rồi nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ.
Hắn đã canh giữ đồn Kháo Sơn trong một khoảng thời gian dài, vô cùng quen thuộc nơi này, đương nhiên hiểu rõ xung quanh nhà Tần Lỗi có nơi nào thích hợp ngắm bắn, cũng biết nơi nào có thể giấu người.
Làm quân nhân, đây là kỹ năng cơ bản.
Hắn chọn ra vài tên cao thủ xạ kích trong quân, để bọn họ nhanh chóng chạy đến điểm bắn bản thân chỉ định. Mấy vị trí này đều có thể quan sát được toàn cảnh, mặc kệ tên bắt cóc rời đi từ hướng nào cũng xuất hiện trong tầm bắn tốt nhất của họ.
Ủy viên chính trị Trương thấy Vệ Lăng tự mình chỉ huy thì thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi ông ấy vô cùng áp lực, đừng thấy ông ấy là ủy viên chính trị của sư đoàn, thật ra khả năng chỉ huy của ông ấy trên chiến trường còn chẳng bằng một phần mười Vệ Lăng, lúc này nhìn thấy Vệ Lăng bố trí các nơi cho mấy chiến sĩ thực hiện nhiệm vụ thì dây thần kinh căng thẳng mới buông lỏng.
Vệ Lăng giống như là điểm tựa đáng tin cậy, không chỉ trấn an ủy viên chính trị Trương mà các chiến sĩ cũng vô cùng tin tưởng hắn.
Không phải là chỉ là hai kẻ bắt cóc thôi sao, bắn chết bọn chúng!