Ngay lúc Vệ Lăng sắp dẫn đoàn xe tiến vào đồn Kháo Sơn, cuối cùng Tần Thải Vân cũng chịu nói chuyện với Tần Thanh Man. Cô ta vừa lên tiếng đã châm ngòi ly gián: "Tần Thanh Man, vì sao cô lại giúp bọn họ chứ, cô biết rõ bọn họ đều đang lợi dụng cô mà."
Nếu nói Tần Thanh Man cứu Tần Lỗi thì cô ta có thể hiểu được, nhưng mà điều làm cô ta thắc mắc nhất là vì sao cô còn cứu cả Chu Hồng Hà và hai anh em Tần Kiến Minh nữa.
Lưu Hòa Xương là ai, nếu Tần Thải Vân dám lập gia đình thì cũng đã điều tra qua lai lịch của Lưu Hòa Xương rồi. Lưu Hòa Xương tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt nên lúc trước Chu Hồng Hà và Tần Hương mới giới thiệu gã cho Tần Thanh Man quen nhau.
Mấy người Chu Hồng Hà có thể không biết nhân cách của Lưu Hòa Xương sao, đương nhiên họ biết rõ là đằng khác.
Đã biết còn muốn để cho Tần Thanh Man nhảy vào hố lửa tức là đang tính kế hãm hại cô chứ gì. Phải biết rằng nửa đời sau của một người phụ nữ có hạnh phúc hay không thì việc chọn người đàn ông để kết hôn rất quan trọng, nói cách khác giống như đầu thai lần thứ hai vậy.
Đầu thai không tốt sẽ chịu khổ cả đời.
Thế nên Tần Thải Vân rất khó hiểu tại sao Tần Thanh Man lại muốn cứu Chu Hồng Hà và hai anh em Tần Kiến Minh.
Hai anh em nhà này cũng không phải thứ tốt lành gì, vì miếng ăn mà ức hiếp Sở Sở nhỏ tuổi, nhân phẩm cũng chẳng ra làm sao.
Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh nghe thấy Tần Thải Vân châm ngòi thì sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Hai người run rẩy liếc Tần Thanh Man, trong lòng đều Tần Thải Vân đang nói thật. Trước kia bọn họ đã từng có ý hãm hại Tần Thanh Man, hơn nữa ý đồ của Chu Hồng Hà cũng rất quá đáng.
Tam Lang, Tứ Lang ở bên cạnh đều nghe thấy những lời Tần Thải Vân nói, họ nghĩ ngợi nhưng cũng không ngăn cản.
Đừng thấy mọi người lúc này đều rất bình tĩnh mà nhầm, thật ra trong lòng bọn họ đang hồi hộp lắm. Bắt giữ con tin là kế sách tệ nhất trong các mưu kế, dù thành công nhưng có thể an toàn rời khỏi đây hay không lại là một việc khác.
Nhóm người Tứ Lang là phần tử đặc vụ địch, đương nhiên biết rõ sự lợi hại của quân đội Trung Quốc.
Quân nhân Trung Quốc luôn có thể giành được toàn thắng giữa muôn trùng khó khăn, đây là năng lực khiến bọn họ run sợ nhất.
Hiện đám Tứ Lang vô cùng phiền muộn, rất cần một chỗ để trút giận.
Nghe lỏm cuộc đối thoại giữa Tần Thải Vân và Tần Thanh Man cũng xem như một cách để giảm bớt áp lực.
Vốn dĩ Tần Thải Vân định thăm dò thử thôi, thấy hai người Tứ Lang không ngăn cản thì hiểu được mình và Tần Thanh Man có thể nói chuyện, thế là cô ta tiếp tục truy hỏi: "Tần Thanh Man à, vì cái gì chứ?"
Cô ta thật sự tò mò, đồng thời cũng rất mờ mịt với tương lai của bản thân, không biết làm sao khi đứng trước mặt của Tần Thanh Man.
Thấy Tần Thải Vân bám riết không tha, Tần Thanh Man mở choàng mắt.
Đó là một đôi mắt to trong veo không lẫn một tia tạp chất, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Tần Thải Vân.
Bị nhìn chăm chú như thế, Tần Thải Vân dần dần cảm thấy xấu hổ.
Cô ta bối rối không dám đối mắt với Tần Thanh Man, hoảng loạn chĩa súng vào người cô, ra lệnh: "Tần Thanh Man, trả lời tôi, vì sao cô lại cứu mấy người Chu Hồng Hà?"
"Tôi khuyên cô nên dời khẩu súng đi chỗ khác, nếu không cô sẽ hiểu cái gì là vả mặt." Tần Thanh Man vươn tay đẩy họng súng đang chĩa vào mình sang hướng khác.
Đối mặt với dáng vẻ kiêu ngạo của Tần Thanh Man, đôi má đang sưng của Tần Thải Vân run bần bật.
Cuối cùng cô ta lại chĩa súng vào Chu Hồng Hà: "Tần Thanh Man, trả lời tôi."
Tần Thải Vân nổi sùng, gương mặt không ngừng vặn vẹo.
Chu Hồng Hà bị dí súng vào đầu cảm thấy Tần Thải Vân như biến thành một con người khác, bà ta không hiểu vì sao con gái lại hận mình như vậy. Bà ta đối xử với con trai và con gái khác nhau, mặc dù công việc nhà đều để cho con gái làm nhưng bà ta cũng có phụ giúp cơ mà.
Từ nhỏ bà ta đã được cha mẹ dạy như thế nào thì cũng dạy con gái mình y như thế ấy, có gì sai ư?
Con gái ở nhà không làm việc nhà thì làm gì? Đến nhà chồng chẳng lẽ ngồi mát ăn bát vàng?
Trước đây nhà bọn họ cũng cho Tần Thải Vân đi học nhưng bản thân đứa trẻ này học không giỏi, không thì cũng có thể học lên cấp ba giống như Tần Thanh Man, đến trường ở thị trấn.
Chu Hồng Hà không biết bản thân mình bạc đãi Tần Thải Vân lúc nào.
Vậy nên bà ta cũng sẽ không hiểu mình làm sai ở đâu.