Tần Thải Vân chán ghét dáng vẻ này của Chu Hồng Hà nhất, cô ta không kiềm chế được cơn tức giận trong lòng, hung hăng đá một cái thật mạnh. Nếu Chu Hồng Hà trúng một cước này thì xương sườn vừa mới lành lại của bà ta chắc chắn sẽ lại gãy một lần nữa mất.
Tần Kiến Minh vội chắn trước người Chu Hồng Hà.
Là con trai, hai anh em Tần Kiến Minh ở nhà được cha mẹ hết mực cưng chiều, có nhiều việc không cần bọn họ nhúng tay vào. Đến khi Chu Hồng Hà gặp bất trắc, cậu ta vẫn nhớ rõ đây là mẹ của mình.
Là mẹ đã sinh và nuôi dưỡng cậu ta trưởng thành.
Cho nên Tần Kiến Minh vì Chu Hồng Hà mà đỡ một cước này.
Tần Thải Vân dùng hết sức lực để đá nên cú đá này rất mạnh, Tần Kiến Minh lập tức ôm bụng cong eo, thở hổn hển.
"Kiến Minh!"
Tiếng la đầy sợ hãi của Chu Hồng Hà và tiếng hét đau đớn của Tần Kiến Minh vang lên cùng một lúc.
"Ngậm miệng."
Tứ Lang thiếu kiên nhẫn liếc nhìn Tần Thải Vân, hắn ta có thể mắt nhắm mắt mở để Tần Thải Vân tra tấn con tin nhưng không cho phép xuất hiện thanh âm dư thừa nào khác, tiếng động này có thể kích thích bản tính của hắn ta.
Cũng tức là sự ham muốn tra tấn người khác.
Tần Thải Vân nhặt thứ chặn miệng đám Chu Hồng Hà trước đó lên, nhét lại vào miệng bọn họ
Cuối cùng, cô ta không cam lòng liếc Tần Thanh Man.
Tiếc thật, đây là người cô ta không thể tra tấn được.
Tần Thải Vân vô cùng đắc ý, Tần Thanh Man lại nhìn Tần Thải Vân như một tên hề. Vốn dĩ cô nghĩ Tần Thải Vân khá thông minh tự chủ, không ngờ cô ta lại có xu hướng bạo lực, không thích gia đình ruột thịt của mình thì đi đi, sao lại dằn vặt cha sinh mẹ đẻ của mình như vậy.
Tần Thanh Man vừa thấy đáng thương vừa thấy đáng buồn cho Tần Thải Vân.
"Cô đang đồng tình với tôi?" Tần Thải Vân hiểu được ánh mắt của Tần Thanh Man.
"Không, tôi không đồng tình với cô, tôi chỉ cảm thấy cuộc sống của cô thật đáng buồn." Cuối cùng Tần Thanh Man cũng thẳng thắn đối diện với Tần Thải Vân.
"Vì sao?" Tần Thải Vân không hiểu bản thân có gì mà đáng buồn.
"Cô không thích ngôi nhà này thì có thể nhanh chóng rời đi, không cần phải sỉ nhục người khác, cô phải nhớ rằng cho dù cô có xem thường bọn họ ra sao thì họ cũng là người thân cùng một dòng máu với cô." Tần Thanh Man không ưa nổi dáng vẻ ức hiếp kẻ yếu của Tần Thải Vân.
"Cô cho rằng tôi không muốn rời đi sao?"
Lời nói của Tần Thanh Man lập tức khiến Tần Thải Vân tỉnh táo lại.
Cô ta giơ súng đi quanh Tần Thanh Man một vòng đồng thời ánh mắt nhìn Tần Thanh Man càng thêm phần quái dị, đột nhiên cô ta cười lớn: "Tần Thanh Man, tôi không tốt số như cô, không có cha mẹ yêu thương, mỗi ngày ở nhà đều phải làm quần quật từ sáng đến tối mãi không hết việc."
Nói đến đây, Tần Thải Vân dùng sức hít một hơi mới nói tiếp: "Tôi phải dậy sớm nấu cơm, phải giặt quần áo cho từng người trong nhà, phải rửa rau, mùa hè phải cho gà ăn, mùa đông mỗi ngày còn phải đi chẻ củi, tôi..."
"Những đứa nhỏ ở nông thôn có ai mà không sống như thế, ngoại trừ mùa hè tôi không phải cho gà ăn, cô nói thử xem có cái gì mà tôi chưa từng làm?" Tần Thanh Man cắt đứt sự xúc động của Tần Thải Vân.
Nói một câu không dễ nghe, hiện tại không cho phép nuôi heo nuôi bò nữa, nếu không công việc trong nhà sẽ còn nhiều hơn thế.
Hơn nữa đây là công việc bình thường của những gia đình ở quê, nhà ai cũng thế, khác nhau ở chỗ có người giúp đỡ hay không mà thôi.
Tần Thanh Man là người xuyên tới nhưng cô có ký ức của nguyên chủ, ngoài việc đọc sách, bình thường nguyên chủ về nhà cũng phải phụ giúp việc nhà nhưng sao qua lời nói của Tần Thải Vân lại trở thành mỗi ngày nguyên chủ đều được ăn sung mặc sướng giống như công chúa nhỏ vậy.
Tần Thải Vân muốn kể hết toàn bộ những đau khổ trong lòng trong nhiều năm ra, kết quả lại bị Tần Thanh Man nhanh chóng cắt ngang.
Lời thao thao bất tuyệt cũng dần dần biến mất.
Tần Thanh Man biết Tần Thải Vân bất bình cái gì: "Không phải là cô không chấp nhận được việc cô phải làm những việc này, cũng không phải cô không biết mấy đứa trẻ ở trong thôn đều phải làm những việc như thế, cô chỉ bực bội cha mẹ không công bằng thôi."
Tần Thanh Man liếc Chu Hồng Hà rồi nói tiếp: "Cô ghét cha mẹ cô quan tâm con trai hơn, bóc lột sức lao động của cô. Cô muốn công bằng, muốn được đối xử giống như hai người em trai của mình nên chuyện gì cũng đem ra so sánh. Cô muốn có sống cuộc sống tốt hơn, muốn người trong gia đình dựa vào cô, muốn có tiếng nói ở trong nhà."