Trước kia Tần Thanh Man dễ dàng tha thứ cho Tần Thải Vân nhưng hết hôm nay, vận mệnh của cả hai đều đã thay đổi, cô cũng không cần giấu diếm điều gì nữa.
Nếu Tần Thải Vân muốn có một đáp án, vậy thì cô sẽ trả lời.
Tần Thanh Man hơi ngửa đầu nhìn chằm chằm Tần Thải Vân, cho dù hiện tại Tần Thải Vân đang đứng nhưng khí thế cô chẳng chịu thua kém, dáng vẻ không khác gì nữ vương.
"Tần Thải Vân, cô rất mạnh mẽ, không chịu thua, không chịu được người khác tốt hơn mình, lúc trước cô chủ động quyến rũ Lưu Hòa Xương chẳng phải là vì muốn thoát khỏi gia đình của mình sao? Cô coi trọng lợi ích trong tay của Lưu Hòa Xương, cô muốn nhìn thấy người khác cầu xin mình, hơn nữa còn muốn nhìn thấy dáng vẻ cha mẹ và em trai cầu xin cô giúp đỡ."
"Cô…" Tần Thải Vân muốn phản bác lời nói của Tần Thanh Man nhưng cuối cùng cô ta chẳng thể thốt lên lời nào.
Trải qua suy nghĩ nghiêm túc, cô ta cảm thấy Tần Thanh Man nói cũng không sai chút nào.
Đúng thật là cô ta vô cùng oán hận cha mẹ từ tận đáy lòng, oán hận họ vì sao không đối xử công bằng với con cái ở trong nhà, oán hận chính mình vì sao không đầu thai thành một đứa con trai.
Nếu cô ta là con trai thì có phải cha mẹ sẽ không bắt cô làm nhiều việc như thế hay không?
Thấy Tần Thải Vân vẫn im lặng, Tần Thanh Man cũng không có ý buông tha đối phương, nói tiếp: "Tần Thải Vân, nếu cô biết lượng sức mình thì có lẽ cô đã lập gia đình từ lâu rồi. Thế nhưng cô quá hiếu thắng, còn muốn so đo với tôi, tôi muốn hỏi cô một câu rằng cô dựa vào đâu mà muốn so sánh với tôi nhỉ?"
Tần Thải Vân tức đến thở hổn hển, lúc này cô ta rất muốn xé nát gương mặt bình tĩnh của Tần Thanh Man.
"Bằng cấp của cô không cao bằng tôi, khí chất cũng không bằng tôi, còn vẻ bề ngoài ư, vẫn kém hơn tôi một tí. Ấy vậy mà cô kiêu ngạo nghĩ rằng mình có thể gả cho người đàn ông ưu tú như A Lăng à, cô dựa vào cái gì đây?"
Tần Thanh Man không sỉ nhục Tần Thải Vân mà đang nói sự thật.
Một người đàn ông tốt có mắt nhìn như thế thì sao có thể tìm một người vợ thua kém mình, trừ khi người đó có khuyết điểm.
Ví dụ người đàn ông như Lưu Hòa Xương vậy.
Kết hôn hai lần, lớn tuổi, lại có một đứa con.
Nếu không thì một người đàn ông có điều kiện tốt mắc gì cưới một người phụ nữ không có gì nổi bật để kéo chân mình.
Tần Thanh Man có thể vừa ý Vệ Lăng là do có rất nhiều yếu tố cộng lại, trên đời này làm gì có nhiều cô bé lọ lem đến như vậy.
Tần Thải Vân bị Tần Thanh Man nói trúng tim đen, không thèm để ý nữa mà cởi cái mũ ở trên đầu xuống, gằn giọng quát: "Nếu đầu của tôi không bị thương thành ra thế này thì làm sao tôi có thể còn độc thân, làm sao tôi có thể khó lấy chồng như thế chứ."
Vết thương trên đầu là nỗi đau cả đời của cô ta, cô ta mãi mãi sẽ không tha thứ cho Sở Sở và Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man cười lạnh, vạch trần sự vô liêm sỉ của Tần Thải Vân: "Đáng đời, nếu lúc trước cô không hãm hại nhà tôi, không ức hiếp Sở Sở nhà tôi thì có thể bị thương như thế này không, ra nông nỗi như vầy là do cô gieo gió gặp bão, là báo ứng đấy."
Lời này quá nặng, nặng đến mức Tần Thải Vân cảm thấy bản thân không chấp nhận nỗi.
Tần Thanh Man lại không có ý định buông tha cho Tần Thải Vân như vậy, tiếp tục nói: "Chuyện Lưu Hòa Xương là cô muốn hãm hại tôi, mặc kệ tôi có ghét người đàn ông này hay không nhưng việc cô chủ động muốn hãm hại tôi đã nói lên trong lòng cô trước giờ chưa từng xem tôi là người thân của cô."
"Đúng vậy." Tần Thải Vân thừa nhận bản thân không có tình cảm chị em nào với Tần Thanh Man.
"Cô bị Lưu Hòa Xương từ hôn là do cô gieo gió gặt bão, nếu cô không mưu tính hãm hại nhà tôi thì sẽ không bị con ngỗng lớn nhà tôi làm cho bị thương. Cô đừng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của chúng tôi, nếu nhà chúng tôi không để cho con ngỗng lớn giữ nhà thì không biết Sở Sở đã bị mọi người ức hiếp đến mức nào nữa." Tần Thanh Man lạnh lùng nhìn Tần Thải Vân.
Cô đã muốn nói lời này từ rất lâu, thừa dịp hôm nay mọi người muốn vạch mặt nhau thế thì sảng khoái luôn đi.
Mặt mày Tần Thải Vân không ngừng cau có dưới sự chỉ trích của Tần Thanh Man.
Khuôn mặt xinh xắn ngày càng xấu xí.
"Cô bị thương ở da đầu, lại bị Lưu Hòa Xương từ hôn, chỉ có thể nói từ lúc cô muốn hại người khác thì nên biết trước sẽ có một ngày như thế. Lưu Hòa Xương là người tham món lợi nhỏ nhưng tuyệt đối không ngu ngốc. Nếu ngốc thì cũng không thể ngồi vào vị trí hiện tại được, cô không thể khống chế người đàn ông này là do cô vô dụng."
Tần Thanh Man không có cảm tình với người muốn hại cha mẹ ruột của mình như Tần Thải Vân.