Mặc dù hiện tại cô đang là con tin nhưng nếu hai tên bắt cóc muốn rời khỏi đây thì chắc chắn sẽ không dám làm cô bị thương, vậy nên cô càng không sợ sẽ chọc giận Tần Thải Vân, càng mắng càng hăng: "Tần Thải Vân, suy nghĩ viển vông nhất của cô đó là muốn hại đám người Đỗ Hoành Nghị đấy, cô cũng không biết lượng sức mình muốn so bì với tôi cũng thôi đi, còn dám tính kế đám Đỗ Hoành Nghị."
"Làm sao cô biết được chuyện này?"
Tần Thải Vân khiếp sợ nhìn Tần Thanh Man, cô ta nghĩ chuyện mình muốn hại đám người Đỗ Hoành Nghị là bí mật.
"Sở Sở đã kể cho tôi biết chuyện ở hồ nước hôm qua."
Mặc dù Tần Thanh Man không biết vì sao mới sáng sớm Tần Thải Vân đã đến hồ nước nhưng cô biết suy nghĩ, kết nối với tình huống mà Sở Sở nói thì cô đã đoán được Tần Thải Vân đến hồ nước để làm gì.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, tính đi tính lại cũng là công dã tràng.
"Thế mà cô lại không muốn gặp tôi sao?" Tần Thải Vân bị Tần Thanh Man đả kích không nhẹ.
"Tôi và cô không có quan hệ gì, lúc trước khi tôi chủ động vạch rõ ranh giới hai nhà thì đã không còn liên quan gì đến nhau nữa. Cô sống tốt, tôi sẽ không chiếm lợi ích nào từ cô, cô sống không tốt, tôi cũng không thừa nước đục thả câu. Đối với tôi mà nói, các người là người xa lạ, đừng gây thêm phiền phức cho tôi."
Đây là lời thật lòng của Tần Thanh Man, không hề có chút giả dối nào.
Nghe xong lời Tần Thanh Man nói, Tần Thải Vân trầm mặc, Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh cũng xấu hổ cúi đầu.
Bọn họ vẫn mang đến phiền phức cho Tần Thanh Man, nếu không có bọn họ, Tần Thanh Man sẽ không bị bắt cóc.
Vào lúc này, hiện trường chợt yên tĩnh.
Từ sâu trong nội tâm của Tứ Lang và Tam Lang đã sợ hãi không ngừng, họ không nghĩ tới gia đình nông dân phổ thông bình thường ấy vậy mà lại có khúc mắc tình cảm phức tạp đến thế này, thậm chí còn có nhiều người xấu xa bẩn thỉu không muốn để người khác biết được đến như vậy.
Nói ra hết toàn bộ, Tần Thanh Man cũng phân tích tâm lý của Tần Thải Vân một cách rõ ràng, Tần Thải Vân thật sự không thể dùng cớ thiên vị mà gây chuyện với Chu Hồng Hà nữa.
Nhưng mà cô ta cũng có điều khó hiểu muốn hỏi Tần Thanh Man: "Vì sao cô muốn cứu bọn họ?" Vấn đề này lúc đầu Tần Thải Vân đã hỏi Tần Thanh Man rồi nhưng mà Tần Thanh Man vẫn không trả lời.
"Bởi vì tín ngưỡng, bởi vì lương tâm, bởi vì đạo đức, bởi vì ranh giới mà con người không thể vượt qua."
Tần Thanh Man không biết Tần Thải Vân có thể nghe hiểu hay không, nhưng cô vẫn trả lời.
Chuyện xấu hổ nhất của cô ta đó là trở thành kẻ phản bội quốc gia, là kẻ phản bội quốc gia tương đương với việc phản bội tổ tiên của mình, là tội nhân của dân tộc, cũng là tội nhân của quốc gia, là tội lỗi lớn nhất không thể tha thứ.
Tần Thải Vân chậm rãi lui về phía sau vài bước, cô ta hiểu những gì Tần Thanh Man nói.
"Tín ngưỡng gì chứ, lương tâm gì chứ, mấy thứ này có thể cho các người ăn cơm no không? Có thể có thịt để ăn mỗi ngày hay không? Có tiền để tiêu xài không? Muốn có cuộc sống tự do như thế nào thì sẽ được tự do như thế hay không? Không thể, người sống trên đời chỉ có ngắn ngủi vài chục năm, thời gian ngắn ngủi đó không thể hưởng thụ tốt mà còn không có được cơm no áo mặc, có đáng không?"
Lời nói của Tứ Lang đúng lúc vang lên.
Ý chí của Tần Thải Vân bỗng trở nên kiên định.
Tứ Lang nhìn thoáng qua đầu của Tần Thải Vân vừa mới được đội mũ lên, nói một câu nhẹ nhàng: "Trình độ y học của Trung Quốc có hạn, nếu ở nước ngoài thì vết thương của cô sẽ chẳng có gì đáng ngại, có thể dễ dàng chữa khỏi."
"Thật sao?"
Ánh mắt Tần Thải Vân nhìn về phía Tứ Lang vô cùng sáng rọi.
Tuy rằng cô không xinh đẹp như Tần Thanh Man, nhưng chỉ cần tóc có thể phát triển tốt thì vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của bọn đàn ông.
"Tất nhiên là thật rồi, Trung Quốc quá lạc hậu, chờ đến lúc cô đi ra nước ngoài thì cô có thể cảm nhận được trời đất rộng lớn đến cỡ nào." Tứ Lang tiếp tục nói cho Tần Thải Vân biết ở nước ngoài tốt như thế nào, lúc bọn họ bị bao vây thì vẫn cần Tần Thải Vân giúp đỡ.
Tần Thải Vân yên tâm, cũng tin tưởng lời nói của Tứ Lang.
Tần Thanh Man thản nhiên liếc nhìn Tần Thải Vân, không thèm lên tiếng.
Nhưng vào lúc này, âm thanh của chiếc xe chạy từ đằng xa truyền đến, xem ra sư đoàn dựa theo yêu cầu của kẻ bắt cóc đưa chiếc xe tới.
"Không tồi, cô đúng là người có ích." Tứ Lang cười lớn rồi kéo Tần Thanh Man sát vào người.
Một cánh tay bóp chặt cổ họng Tần Thanh Man, tay kia nhắm họng súng vào ngay trán của Tần Thanh Man. Nếu có tình huống gì bất thường hắn ta sẽ liều mạng mà bắn vào đầu Tần Thanh Man.