Giữ chặt Tần Kiến Minh, Tam Lang kiểm tra chiếc xe vô cùng cẩn thận, hắn ta không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào, hắn ta lo lắng quân nhân Trung Quốc sẽ giở trò.
Bình xăng đầy, không chỉ như thế mà trên xe còn có vài thùng xăng dự trữ, ô tô có xăng dầu mới có thể hoạt động, Tam Lang coi như hài lòng đối với cách làm việc của quân nhân Trung Quốc, kiểm tra xe xong rồi, đủ xăng dầu, cuối cùng mới kiểm tra lương khô.
Đúng là lương khô.
Cơm rang.
Cơm đã được rang lên.
Tam Lang thấy cơm rang thì im lặng, thứ này không phải là lương khô của Trung Quốc nhiều năm về trước sao, như thế nào bây giờ vẫn là thứ này.
Nhớ đến hiện tại cả nước Trung Quốc đều đang thiếu thốn nguyên liệu, cuối cùng Tam Lang nắm một nắm cơm rang mang về phòng.
Hắn ta phải cho người khác ăn thử mới biết có bị giở thủ đoạn vào cơm hay không, như vậy mới có thể yên tâm.
Người bị ép ăn thử cơm rang đó là Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh.
Cơm rang khá khô nên lúc ăn rất dễ nghẹn, vì mạng sống cho dù có bị nghẹn Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh cũng không dám không ăn.
Lúc Tam Lang kiểm tra lương khô, Tứ Lang vẫn luôn giữ Tần Thanh Man đứng ở phía sau khe cửa sổ quan sát tình hình ở trong sân, hắn ta chú ý chiếc xe kỹ nhất, hắn ta vô cùng lo sợ lúc mình sơ ý sẽ có người lẻn lên xe.
May mắn, sau hơn mười phút, lương khô do Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh ăn cũng không có gì xảy ra.
Họ đã đến lúc rời đi.
Nhưng mà trước khi rời khỏi phòng, Tứ Lang nghĩ tới Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh, dẫn theo hai con tin cũng không tốt bởi vì con tin là bùa hộ mệnh, cũng là gông cùm xiềng xiếc.
Bọn họ chỉ có ba người, nhất định là cần một người lái xe, mà cũng không thể để cho quân nhân Trung Quốc hỗ trợ lái xe, trên xe nhiều quân nhân Trung Quốc thì cái quái gì cũng có thể xảy ra.
Cho nên người lái xe chỉ có thể là người của họ.
Tầm mắt Tứ Lang chăm chú quan sát động tĩnh ở trong sân, đầu óc lại đang suy tư, thật ra lúc này có thể vứt đám người Tần Thải Vân lại, nhưng Tần Thải Vân có giá trị hơn so với hai con tin còn lại.
Chỉ cần khống chế tốt, đúng thật là có thể lợi dụng Tần Thải Vân, khi cần thiết có thể làm kẻ chết thay cũng không tồi.
Tứ Lang hơi chần chừ không biết nên sắp xếp như thế nào.
"Tứ Lang?" Tam Lang đã muốn giết người, đương nhiên hắn ta cũng biết lúc này sắp rồi đi rồi nên có thể giết người.
"Sở dĩ tôi đồng ý chủ động làm con tin là bởi vì muốn cứu mấy con tin khác, nếu các người muốn giết người, vậy giết hết đi." Tần Thanh Man hiểu rõ tâm lý của hai kẻ xấu này, lúc cô nói ra mấy lời này cũng vô cùng bình tĩnh.
"Cô đừng cho rằng ông đây không dám động vào cô sao?"
Tam Lang nhiều lần bị Tần Thanh Man uy hiếp, đã ở ranh giới của sự khoan nhượng.
"Anh cứ thử xem, xem anh chết trước hay là tất cả chúng tôi chết trước." Tần Thanh Man dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tam Lang, đồng thời giọng nói rất bình tĩnh: "Nếu tôi là các người, giờ phút này sẽ không gây thêm chuyện, khôn ngoan một chút mới an toàn."
Tần Thải Vân dùng lời uy hiếp vừa rồi của Tứ Lang để sỉ nhục hai kẻ bắt cóc.
Tứ Lang, Tam Lang bị tức đến mức không còn sức lực.
Nói thật, chính xác bọn họ không thể làm Tần Thanh Man bị thương, bởi vì Tần Thanh Man là mấu chốt duy nhất giúp bọn họ có thể rời đi nơi này.
"Muốn đi thì phải nhanh lên, các người không biết Trung Quốc của chúng tôi có câu là đêm dài lắm mộng sao, hay là các ngươi cứ tính toán nhiều thêm tí đi, để cho quân nhân của nước tôi có thêm thời gian để bày binh bố trận, một lần tóm hết các người một thể." Tần Thanh Man bật chế độ trào phúng lên.
Cô dựa theo cách nói chuyện lưu loát của hai tên bắt cóc là biết được họ có thể nghe hiểu các thể loại thành ngữ, ngạn ngữ Trung Quốc.
Tứ Lang, Tam Lang lại bị Tần Thanh Man chọc giận đau thấu tim gan.
Nhưng mà câu nói của Tần Thanh Man đúng là đang nhắc nhở bọn họ, dây dưa thêm một phút với bọn họ mà nói là nguy hiểm vô cùng.
Đúng là bọn họ không dám chắc có thể thoát được chiến thuật bày binh bố trận của quân nhân Trung Quốc bày ra.
"Tứ Lang?" Tam Lang nhìn về phía Tứ Lang, hắn ta đang đợi Tứ Lang truyền mệnh lệnh.
"Hu hu hu." Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh đều nghe được cuộc đối thoại của Tứ Lang và Tam Lang, họ cũng dựa theo lời nói của Tần Thanh Man mà biết rằng hai kẻ bắt cóc muốn giết bọn họ, hai người họ không muốn chết nên thấy hai kẻ bắt cóc thì giãy dụa.
Nhưng tay chân của họ đều bị trói, miệng cũng bị bịt kín, cho dù giãy dụa thế nào cũng vô ích.
Tần Thanh Man biết hai kẻ bắt cóc đã dè chừng lời cảnh cáo của cô.
Không thì hai người họ sẽ không do dự.
"Đánh họ ngất xỉu đi." Cuối cùng Tứ Lang nể mặt Tần Thanh Man làm ra vẻ nhượng bộ.
Thần kinh Chu Hồng Hà đã rất căng thẳng thế nên nghe thấy câu nói đó, chưa kịp đợi Tam Lang đánh ngất đã tự mình hôn mê bất tỉnh.