Tần Kiến Minh chẳng khá hơn là mấy, cả người đều mềm nhũn ngồi phịch ở trên mặt đất.
Rốt cục không cần phải chết rồi.
"Mất hai con tin, chúng ta đi như thế nào?" Tần Thải Vân hơi ngây người.
"Cô." Tứ Lang không nhìn Tần Thải Vân, mà ra lệnh.
"Tôi?" Tần Thải Vân có phần không hiểu.
"Cô là con tin còn lại." Tam Lang lấy băng vải bắt đầu quấn ngang miệng Tần Thanh Man, nếu muốn Tần Thải Vân làm con tin, chắc chắn không thể để cho Tần Thanh Man mật báo, chỉ cần họ rời khỏi được sơn thôn này, chỉ cần bọn họ thoát khỏi vòng vây cho dù biết Tần Thải Vân với họ là cùng một phe cũng chẳng sao cả.
Lúc này Tần Thanh Man biết không muốn bị bịt miệng là không thể.
Cô không phản kháng, rất hợp tác để Tam Lang dùng băng vải ngăn chặn miệng mình.
May mắn băng vải sạch sẽ, nếu không cô sẽ không thể chịu đựng được.
Sau khi Tam Lang bịt miệng Tần Thanh Man xong, hắn ta cầm súng đánh vào cổ của Tần Kiến Minh khiến cậu ta ngất xỉu, sau đó cầm súng nhắm ngay Tần Thải Vân.
Bọn họ đã sẵn sàng rời đi.
"Ngoan ngoãn một chút, đến nơi an toàn tôi sẽ tha cho cô." Tứ Lang lại dùng cánh tay siết chặt cổ Tần Thanh Man, giọng nói dịu dàng thế nhưng hành vi lại vô cùng tàn bạo, đó có thể thấy được hắn ta là một kẻ máu lạnh.
Nếu Tần Thanh Man thật sự uy hiếp đến hắn, hắn ta sẽ không kiêng kỵ hay do dự mà sẽ giết Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man biết rõ hai tên bắt cóc là ai nên không hề giãy dụa, nhưng mà lấy tay mình chặn ở giữa tay của Tứ Lang và cổ mình để có không gian hít thở.
Tứ Lang kiểm soát được toàn bộ tình hình, hắn ta nhìn ra phía bên ngoài kêu họ đầu hàng: "Các người kêu người của mình lùi lại, tránh đường."
Hắn ta không tin quân nhân Trung Quốc sẽ lùi lại hết toàn bộ, nhưng họ nhất định phải nhường đường cho họ rời đi một cách thuận lợi.
Khóe mắt Đinh Hướng Sơn liếc nhìn về phía Vệ Lăng.
Vệ Lăng đang ở gần nhất, người chỉ huy hiện trường đã đổi thành Vệ Lăng.
"Cứ làm theo bọn chúng." Vệ Lăng không do dự mà ra mệnh lệnh, chỉ cần con tin không giở trò, hắn tin chắc mình có thể cứu được con tin.
Đinh Hướng Sơn nhận mệnh lệnh, lập tức giơ tay lên, cậu ấy giơ tay ra hiệu, mọi người và những ánh đuốc ở ngoài sân nhà Tần Lỗi bắt đầu di chuyển theo quy luật.
Những người đang di chuyển này bao gồm người dân của đồn Kháo Sơn, cũng có quân nhân, tất cả mọi người nhường đường cho xe qua lại, chiếc xe tải Vệ Lăng chạy đến cũng không tiến vào thôn mà đang đợi ở cổng thôn.
Xe tải là phòng tuyến cuối cùng Vệ Lăng bày ra, cũng là nơi Ủy viên chính trị Trương đang ngồi trên đó lúc này.
Tứ Lang và Tam Lang vẫn chăm chú quan sát tình hình bên ngoài căn phòng, nhìn thấy quân nhân Trung Quốc đang lùi về phía sau, trong lòng bọn họ bỗng chốc nổi lên từng trận kích động.
Thời khắc bọn họ thuận lợi chạy thoát lại gần từng bước.
"Quân nhân Trung Quốc, vì để thể hiện thành ý của bên tôi, chúng tôi bằng lòng để hai con tin ở lại, các người yên tâm, con tin không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là đang ngất xỉu thôi." Tứ Lang chủ động biểu đạt thành ý.
Ngoài căn phòng, mọi người nghe thấy lời của kẻ bắt cóc bỗng cũng bàn tán theo.
Tất cả mọi người đang đoán thử xem ai được thả, ai còn bị khống chế trong tay kẻ bắt cóc.
Vẻ mặt Vệ Lăng vẫn là lạnh như vậy, hắn biết Tần Thanh Man tuyệt đối không phải con tin được thả.
"Nói cho bọn chúng, chúng ta muốn nhìn thấy con tin." Vệ Lăng từng bước sắp xếp.
Đinh Hướng Sơn lập tức chuyển lời cho kẻ bắt cóc.
Tứ Lang có thể hiểu được yêu cầu này, ra lệnh cho Tam Lang mở cửa ra.
Tam Lang mở cửa ra đồng thời cũng thầm thì nói: "Thật ra chúng ra có thể dùng hai con tin đó để đổi Đại Lang về."
Hắn ta không cam lòng mà dễ dàng buông tha cho Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh.
"Không có thời gian." Tứ Lang đã suy tính đến vấn đề này từ lâu, nhưng hắn ta không dám cược, cũng không dám lãng phí thời gian, hắn ta nghĩ mình phải an toàn trước đã còn mọi chuyện tính sau.
"Ừa." Tam Lang vừa đẩy Tần Thải Vân đi ra ngoài vừa khẽ gật đầu.
Làm công việc như bọn họ, đúng thật không cần phải…có quá nhiều lòng từ bi như thế.
Cửa phòng mở toang, không chỉ nhìn thấy Tần Thanh Man đang bị Tứ Lang khống chế, còn nhìn thấy Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh đang ngất xỉu trên sàn nhà.
Tuy rằng đây là lần đầu Tứ Lang lộ diện trước mặt mọi người nhưng cũng không hoàn toàn lộ mặt, hắn ta núp thật kỹ sau lưng Tần Thanh Man, chỉ dám khom lưng không dám đứng thẳng người.
Phòng ốc ở sau nhà có góc chết, chỉ cần cẩn thận một chút, lưng của hắn ta cũng sẽ không bị lộ.
Tứ Lang đẩy Tần Thanh Man đi, Tam Lang cũng siết cổ Tần Thải Vân đi theo sau Tứ Lang.
Hai người áp dụng đội hình lưng tựa lưng mà đi tới.
Giờ khắc này, trái tim của mọi người đều đập dồn dập.
Cho dù là trái tim của kẻ bắt cóc hay là của nhân viên cứu viện cũng không có cách nào bình tĩnh được.