Thật ra Tần Thanh Man cũng không bình tĩnh như biểu hiện ra bên ngoài của mình, khi cô đối mặt với nguy hiểm lúc có thể giữ vững sự tỉnh táo và bình tĩnh, nhưng sau khi chuyện đó trôi qua thì bất tri bất giác cảm thấy sợ hãi.
Cô không biết sau này trong cuộc sống có thể lại có chuyện xảy ra ngoài ý muốn hay không.
Quan trọng hơn là cô không muốn đánh mất mạng sống hiện tại.
Tần Thanh Man có Vệ Lăng, có Sở Sở, còn có bạn thân Hoàng Uyển Thanh, cô đã luyến tiếc thế giới này, cũng mong nhớ rất nhiều người, cho nên vừa về đến nhà thì cô đã tháo bỏ tất cả lớp ngụy trang.
“Vợ ơi.”
Vệ Lăng ôm Tần Thanh Man thật chặt, hắn có thể cảm nhận được cơ thể của vợ mình đang run nhè nhẹ, cũng biết bây giờ Tần Thanh Man mới thật sự sợ hãi.
Vệ Lăng ôm Tần Thanh Man trở về căn phòng phía Tây.
Vừa đóng cửa, cũng không biết là ai chủ động trước, đôi môi hai người quấn lấy nhau khẽ cắn, bọn họ đều cảm thấy hoảng sợ trong sự kiện hôm nay, lúc này bọn họ đều cần tìm kiếm sự vỗ về từ trên người nhau.
Lúc này hai người điên cuồng quấn quýt với nhau.
Bọn họ đòi hỏi nhau, cũng an ủi lẫn nhau, cảm nhận da thịt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cả hai.
Hơi thở của cả hai phả vào mặt nhau, rất ấm áp.
Một hồi lâu, hai vợ chồng mới ngừng quấn quýt, quấn lấy nhau hơn nửa ngày, bọn họ cũng không có nảy sinh ham muốn, mà là an ủi tâm hồn của nhau.
“A Lăng.”
Tần Thanh Man ôm Vệ Lăng thật chặt, cô không thể tưởng tượng nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì rốt cuộc cô sẽ không cam lòng biết bao nhiêu, mặc dù cô và Vệ Lăng đã đăng ký kết hôn, nhưng đến nay bọn họ vẫn là tờ giấy trắng.
Nếu là đâm thủng tờ giấy trắng, cô sẽ hối hận muốn chết.
Vệ Lăng không biết hiện tại Tần Thanh Man đang có suy nghĩ gì trong đầu, nhưng bây giờ hắn phải ôm Tần Thanh Man thật chặt mới yên tâm không ít, từ khi đoán được Tần Thanh Man gặp chuyện không may thì trái tim anh vẫn lơ lửng giữa không trung.
Đặc biệt là trong một giây khi hắn nhìn thấy tên bắt cóc ép Tần Thanh Man đi ra khỏi căn phòng đó, hắn xông ra chẳng màng điều gì.
Mặc dù không nhất định sẽ nhanh hơn viên đạn nhưng hắn chắc chắn có thể bóp nát cổ tên bắt cóc trước khi đạn bắn trúng mình.
Nhưng khuôn mặt tỉnh táo của Tần Thanh Man đã khiến hắn tỉnh táo lại đầu tiên.
Cứu người, không chỉ phải cứu Tần Thanh Man mà còn phải cứu những người khác, nếu không thì sẽ vi phạm với trách nhiệm người lính của hắn, cho nên lúc ấy mặc dù Vệ Lăng hận không thể lập tức xuất hiện bên cạnh Tần Thanh Man ôm vợ mình, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Cuối cùng sự nhẫn nại của hắn gặt được thành công.
Cuối cùng chỉ có một người chết là Tần Thải Vân.
“Vợ ơi, em biết không, từ khi anh biết em gặp chuyện không may thì trong nháy mắt anh đã có xúc động giết người.” Vệ Lăng dùng cách thức đặc biệt nhất để bày tỏ tình cảm của mình, hơn nữa lời hắn nói đều là sự thật.
Tần Thanh Man biết Vệ Lăng chưa từng nói dối, cô cũng có thể cảm nhận sự chân thành của Vệ Lăng, đồng thời cũng biết Vệ Lăng khác với người bình thường.
“A Lăng, may mà chúng ta đều không gặp chuyện xảy ra ngoài ý muốn.”
Tần Thanh Man cố gắng hấp thu lấy nhiệt độ cơ thể trên người Vệ Lăng, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông có thể khiến cô an tâm hơn trong giây phút này.
“Đúng vậy, may mà chúng ta đều không sao cả.”
Vệ Lăng nghe hiểu câu nói có hai nghĩa này của Tần Thanh Man, đồng thời cũng càng dùng sức ôm Tần Thanh Man thật chặt.
Hai người đều dùng cách biểu đạt của mình để trấn an đối phương, sưởi ấm cho đối phương.
Cũng không biết bọn họ ôm bao lâu, khi sắc trời ngoài cửa sổ càng ngày càng sáng, hai vợ chồng mới buông nhau ra.
“Vợ ơi, em chuẩn bị một chút, anh đi dời bồn tắm tới đây.”
Vệ Lăng nhẹ nhàng nói một câu bên tai Tần Thanh Man, lại lưu luyến hôn lên mặt vợ mình mới đi ra khỏi căn phòng phía Tây.
Căn phòng phía Tây rất ấm áp, lò lửa được bỏ thêm than đá đã hoàn toàn tỏa nhiệt.
Nhiệt độ cả căn phòng càng trở nên ấm áp vì cục than đá bốc cháy, mặc chiếc áo len mỏng thì vẫn không sao cả.
Tần Thanh Man đi tới phòng khách lấy nước rửa tay trước.
Trước đó trên tay của cô dính đầy máu của Tần Thải Vân, mặc dù cô đã rửa tay bằng tuyết, nhưng nó không rửa sạch hoàn toàn, bởi vì mùi máu tanh cũng không dễ để rửa sạch.
Tần Thanh Man chà xà phòng bồ kết vào tay hết lần này đến lần khác, cô đã sớm vén ống tay áo lên thật cao, hai cánh tay thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, có thể thấy rõ tình trạng da tay.
Làn da cô trắng nõn, gần đây cô chăm sóc da tay khá tốt, sau khi lôi kéo với tên bắt cóc, trên cánh tay này đã có không ít vết bầm.
Có thể những vết bầm này đã xuất hiện khi cô ngã xuống đất, cũng có thể nó đã xuất hiện khi cô chủ động tấn công tên bắt cóc.