Khi Vệ Lăng khiêng bồn tắm vào thì nhìn thấy vết thương trên cánh tay Tần Thanh Man, bước chân của hắn chỉ hơi dừng lại thì tiếp tục tiến vào căn phòng phía Tây, một lát sau Tần Thanh Man sẽ tắm rửa ở phòng phía Tây.
Tần Thanh Man dùng xà phòng bồ kết rửa tay rất nhiều lần mới rửa sạch mùi máu tanh.
Thật ra mùi máu tanh không ngoan cố như vậy, cô làm vậy hoàn toàn là ảnh hưởng của tâm lý, cô nghĩ rằng mình chưa rửa sạch tay nhưng thật ra đã sớm rửa sạch.
Nguyên nhân khiến cô có ảo giác này vì cảm giác khi cô đè lên trái tim của Tần Thải Vân trước đó.
Máu người nóng ấm, có mùi tanh, cũng dinh dính.
Mùi tanh kèm theo cảm giác dinh dính khiến não Tần Thanh Man dẫn tới cảm giác xấu, nên cô vẫn cảm thấy mình chưa rửa tay sạch sẽ.
Vệ Lăng không nhắc nhở Tần Thanh Man, hắn dời bồn tắm xong thì đi pha loãng nước.
Đầu tiên là thêm nước lạnh vào bồn tắm, sau đó đun nước nóng, dùng hai lò lửa để đun nước nóng thì vừa đủ để chỉnh nhiệt độ nước thành nhiệt độ có thể tắm rửa, nhưng mà hắn không lo về việc nước nóng không đủ, hai cái lò lửa đã đun nước mới, một lát nữa sẽ có nước nóng.
Tần Thanh Man có thể nghe thấy tiếng động của Vệ Lăng ở phòng phía Tây, sau khi thấy đã đủ rồi thì cô lau tay thật sạch rồi tiến vào căn phòng phía Tây.
“Vợ ơi, vợ cởi quần áo rồi đưa cho anh, anh đi giặt.”
Lần này Vệ Lăng không rụt rè nữa, thẳng thắn mở miệng đòi quần áo.
Nhất định phải giặt áo bông khoác lên người Tần Thanh Man, bởi vì nó không chỉ bị dính hơi thở của tên bắt cóc, có nhiều chỗ còn dính máu của Tần Thải Vân.
Tần Thanh Man không già mồm, cô biết Vệ Lăng đòi lấy quần áo là vì nguyên nhân gì.
Tần Thanh Man cởi áo khoác và quần bông đưa cho Vệ Lăng xong mới bắt đầu cởi quần áo tắm rửa, lúc này Vệ Lăng đã rời khỏi phòng phía Tây.
Nhất định phải giặt bằng nước lạnh mới có thể giặt quần áo dính máu.
Vệ Lăng ngâm cái áo bông chả Tần Thanh Man trong chậu giặt quần áo và rất cẩn thận chà máu tươi dính ở trên, máu không nhiều, nhưng có rất nhiều nơi bị dính máu, hắn vừa giặt áo bông vừa vểnh tai nghe động tĩnh từ căn phòng phía Tây.
Hễ là Tần Thanh Man cần cái gì thì hắn đều có thể chạy tới đầu tiên.
Tốc độ giặt quần áo của Vệ Lăng rất nhanh, tốc độ tắm rửa của Tần Thanh Man cũng rất nhanh, chủ yếu là ban đêm cô đã tắm rồi nên chỉ rửa sạch vận xui trên người.
Tần Thanh Man tắm xong đi ra ngoài thì Vệ Lăng đã chuẩn bị xong nước gội đầu cho cô.
Vệ Lăng biết Tần Thanh Man có bệnh thích sạch sẽ, nhất định cô sẽ từ tắm từ đầu đến chân nên đã chuẩn bị từ sớm.
Tần Thanh Man cũng không nói lời khách khí nào, mà là nắm chắc thời gian đi gội đầu.
Một đêm không ngủ, lúc này thần kinh của cô đã thả lỏng, đúng là cô có hơi buồn ngủ, tắm rửa sớm một chút để nghỉ ngơi sớm hơn.
Vệ Lăng giặt xong áo bông của Tần Thanh Man thì thấy vợ mình còn chưa gội đầu xong, lại đi tới phòng phía Tây đổi quần áo khác của vợ đem đi giặt, dù sao đã giặt một lần, lần giặt quần áo này thì tự nhiên hơn rất nhièu.
Tần Thanh Man và Vệ Lăng có cảm nhận giống nhau.
Lần đầu tiên Vệ Lăng giặt nội y nội y cho cô thì cô không chỉ ngượng ngùng mà còn xấu hổ, nhưng hôm nay, Tần Thanh Man đã có thể tự nhiên chấp nhận.
Gội đầu xong, Tần Thanh Man lau tóc khô một nửa rồi ngồi hơ tóc bên cạnh lò lửa của căn phòng phía Tây.
Cô có vài lời muốn nói với Vệ Lăng, nhưng vì Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở đang nghỉ ngơi tại căn phòng phía Đông, nên không tiện để cô nói chuyện trong phòng này.
Vệ Lăng cũng đã đoán ra Tần Thanh Man có vài lời muốn nói với mình.
Sau khi giặt sạch quần áo, phơi quần áo bên cạnh lò lửa ở phòng khách, Vệ Lăng bỏ vài thanh củi vào trong lò lửa rồi quay về phòng phía Tây dọn sạch nước tắm của Tần Thanh Man, sau khi dọn xong, hắn mới quay về phòng phía Tây.
“A Lăng.”
Tần Thanh Man trải qua thời gian lắng đọng như thế, đã có thể hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
“Vợ ơi.” Vệ Lăng ngồi xuống bên cạnh Tần Thanh Man vén tóc của vợ mình rồi cẩn thận hơ tóc, ngón tay thon dài như chiếc lược chải chuốt mái tóc dài của Tần Thanh Man.
“Tần Thải Vân không phản quốc hoàn toàn.”
Tần Thanh Man không cầu tình vì Tần Thải Vân, mà là trần thuật lại sự thật.
“Em chứng minh bằng cách nào?” Nói đến chuyện chính sự, Vệ Lăng cũng phải làm việc theo nguyên tắc, tội phản quốc là tội nặng nhất, nhất định phải có bằng chứng.
Đương nhiên Tần Thanh Man biết muốn chứng minh Tần Thải Vân không phản quốc thì nhất định phải đưa bằng chứng ra, thế là cô nói: “Tần Thải Vân không chủ động phản quốc, cô ta phải đưa ra lựa chọn khi bị tên bắt cóc bắt cóc, có thể nói cô ta đang tự vệ.”
Tần Thải Vân chỉ là dân chúng bình thường, nên thật ra cô ta không hiểu nhiều đạo lý.
Cô ta chỉ sợ chết, muốn tính kế Tần Thanh Man, cho nên mới không cân nhắc đến sự nghiêm trọng của hậu quả đó.
Nói theo hướng chủ quan, cô ta chỉ muốn báo thù Tần Thanh Man, muốn tiêu diệt Vệ Lăng, nhưng cô ta không ngờ người bắt cóc bọn họ là phần tử đặc vụ của địch ở nước ngoài, ban đầu cô ta chỉ nghĩ rằng những người đó là bắt cóc.