"Anh đặt trong phòng khách đi, cách bếp lò xa một chút, tôi qua xử lý ngay." Tần Thanh Man vừa sắp xếp công việc cho Vệ Lăng, vừa nhét thêm cây củi lớn vào trong bếp lửa.
Mấy thức cần kho đều kho rồi, còn phần phổi thì sau khi đổ nước vào để đó ngâm chút đã.
Mấy tạp chất trong phổi không dễ rửa sạch, phải rửa thêm mấy lần nước, đợi khi cô ướp thịt làm lạp xưởng xong thì có thể đổi nước khác cho phổi.
Lúc Tần Thanh Man đang loay hoay trong phòng bếp thì Sở Sở và Vệ Lăng đã đi vào phòng, trong nhà có thêm một người nên Sở Sở rất phấn khởi. Ngày thường, giờ này cậu đã ngủ say như chết rồi, nhưng bây giờ vẫn liên tục đi theo Vệ Lăng, thỉnh thoảng còn giúp đỡ hắn.
Ví dụ như lúc vào phòng, Sở Sở xốc rèm lên giúp hắn.
Rèm vừa xốc lên, Vệ Lăng lập tức bưng chậu vào.
Mới vừa vào, hắn liền ngẩn người.
Bởi vì quần áo của hắn đã được giặt sạch cũng đang phơi gần bếp lò, nhiệt độ lửa tỏa ra khiến quần áo bốc lên một mảng hơi nước màu trắng lờ mờ.
Chỉ cần nghĩ đến Tần Thanh Man giúp mình giặt quần áo thôi, Vệ Lăng đã luống cuống tay chân rồi.
Trong nhà bếp, Tần Thanh Man đã quên chuyện này rồi.
Trước đó sau khi cô lau người xong thì phát hiện Vệ Lăng đã dẫn Sở Sở ra sân mổ thịt lợn rừng rồi, thấy không nấu nước cô liền đoán được có thể là lột da. Cô nghĩ đến Vệ Lăng đã cứu mạng mình, còn chia nửa con lợn rừng, bây giờ còn đang xử lý con lợn, cô đành chịu đựng xấu hổ trong lòng giặt quần áo hộ cho Vệ Lăng.
Cô không thể chờ Vệ Lăng xong công việc rồi lại tự đi giặt quần áo, vậy thì thật không biết điều chút nào.
May mắn chỉ là giặt quần áo ngoài của Vệ Lăng thôi nên Tần Thanh Man mới không khó xử cho lắm.
Trong phòng bếp, Tần Thanh Man vừa cho thêm củi vào lò, đột nhiên liền nhớ đến bộ quần áo vẫn còn đang hong trong phòng khách, gương mặt lập tức phực một tiếng đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên trong suốt hai kiếp người Tần Thanh Man giặt quần áo giúp người khác phái, còn bị người ta phát hiện. Chuyện này thật sự làm người ta ngại quá đi mất.
Tần Thanh Man bần thần, không dám vào phòng khách gặp Vệ Lăng nữa.
Trong phòng khách, Vệ Lăng đặt chậu xuống nhìn Sở Sở sắp buồn ngủ đến ngất rồi, nhẹ giọng nói: "Sở Sở, em đi rửa mặt rồi ngủ đi."
"Hả."
Sở Sở mở to đôi mắt, ngây ngốc nhìn Vệ Lăng vài giây, sau đó ngoan ngoan đi rót nước rửa mặt.
Đối với người mình tin tưởng, đứa nhỏ vô cùng nghe lời.
Lúc này, cậu đã rất buồn ngủ rồi nên động tác hoàn toàn dựa theo quán tính.
Vệ Lăng thấy Sở Sở rửa mặt xong, trèo lên giường, đắp chăn, không đợi Tần Thanh Man vào phòng hỏi, hắn suy nghĩ một lát, ánh mắt dừng lại trên bộ quần áo đang hong của mình, cũng hiểu được lý do.
Sở Sở ngủ rồi, trong nhà chỉ còn mình hắn và Tần Thanh Man, cũng đúng lúc có thể nói chuyện.
Thế là Vệ Lăng đi vào bếp.
Trong bếp, Tần Thanh Man đã dọn dẹp thật gọn gàng và ngăn nắp từ sớm, thịt trong nồi cũng đang tỏa ra mùi thơm thoang thoảng dưới sức nóng của bếp lò, tuy mùi hương này vẫn chưa nồng nhưng Vệ Lăng biết sau khi kho xong chắc chắn ăn rất ngon.
Lúc này, trong phòng bếp rất yên tĩnh, bỏi vì thiếu mất một người.
Tần Thanh Man không có ở đây.
Trước đó, Vệ Lăng cũng không nghe thấy âm thanh lạ gì ngoài sân, thế Tần Thanh Man đang ở đâu?
Hắn ngưng thần, nghe được tiếng hít thở nhỏ xíu truyền từ sau cánh cửa đến.
Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man trốn tránh mình như thế cũng trù trừ, do dự, hắn đột nhiên không còn tự tin.
"Tôi tên Vệ Lăng, người ở Kinh Thành, tham gia quân ngũ ở bộ đội bên cạnh, cấp trung đoàn, mỗi tháng nhận được bảy mươi tám đồng tiền trợ cấp, phiếu lương thực trợ cấp mỗi tháng là năm mươi cân..." Vệ Lăng nhất thời không biết nói thế nào cho Tần Thanh Man hiểu ý của mình, đành giới thiệu bản thân thật kỹ.
Gia đình, công việc, tiền lương, không giấu giếm bất cứ điều gì với Tần Thanh Man.
Thật ra, Tần Thanh Man cũng không có ý muốn tránh Vệ Lăng, chỉ là khi chưa nghĩ ra thì đã vô thức lui lại một bước đứng ở phía sau cửa rồi.
Lúc này, nghe thấy Vệ Lăng giới thiệu bản thân kỹ càng như thế, mặc dù không nhìn thấy mặt của hắn, nhưng Tần Thanh Man biết Vệ Lăng đang rất nghiêm túc.
Đối phương đang chân thành giới thiệu bản thân theo trình tự xem mắt.
"Vì sao lại chọn tôi?" Tần Thanh Man nghe Vệ Lăng giới thiệu xong, cũng biết đối phương không chỉ có xuất thân không tệ mà con người cũng rất xuất sắc, có thể nói bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Vệ Lăng là người đàn ông ưu tú nhất mà cô từng gặp.
"Ở bên cạnh em tôi cảm thấy rất thoải mái, em nấu cơm rất ngon, có cảm giác gia đình."
Vệ Lăng không lòng vòng, mà nghiêm túc suy nghĩ, trả lời câu hỏi của Tần Thanh Man.