Cô nghĩ rằng khi mình nhắm mắt lại thì sẽ dáng vẻ chết chóc của Tần Thải Vân sẽ xuất hiện, hoặc là cảnh tượng khi cô đối mặt với tên bắt cóc, tất cả đều không có, cô nhắm mắt lại một lúc thì bình yên chìm vào giấc ngủ.
Hơn nữa cô còn ngủ say.
Vệ Lăng không ngủ mà luôn chú ý lắng nghe hơi thở của Tần Thanh Man.
Hắn biết vợ của mình đã thật sự đã ngủ từ trong tiếng hít thở ổn định của Tần Thanh Man.
Vệ Lăng cúi đầu hôn lên mặt Tần Thanh Man, tâm trạng mới chính thức tốt lên.
Lúc trước hắn còn lo rằng việc bị bắt cóc sẽ trở thành bóng ma tâm lý của Tần Thanh Man, thấy vợ mình có thể chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy, hắn biết cô không chỉ mạnh mẽ mà còn rất tỉnh táo và trầm ổn.
Trong bóng đêm Vệ Lăng mở to mắt tham lam nhìn Tần Thanh Man.
Bóng tối khiến hắn không thể thấy rõ dung mạo của Tần Thanh Man nhưng nó đã sớm khắc sâu trong đầu rồi tự động hiện lên ở trước mặt, để Vệ Lăng cũng nhìn thấy rõ gương mặt của vợ mình trong bóng đêm.
Vệ Lăng lẳng lặng nhìn vợ, bảo vệ vợ của mình.
Từng giây từng phút trôi qua, cho đến khi Vệ Lăng nghe thấy có bước chân tiến vào cổng nhà.
Hắn biết mình cần phải rời đi.
Bởi vì chuyện đặc vụ địch lẻn vào nước nhà nên hắn còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, có thể sắp xếp nhiều thời gian làm bạn Tần Thanh Man với như vậy là vì thực lực của binh lính dưới tay trướng không tệ, không cần hắn phải để mắt tới.
Nhưng bây giờ tiếng bước chân xuất hiện trong sân nhà đã nói rằng hắn nhất định phải rời đi.
Không chỉ dẫn binh lính ra ngoài mà hắn cũng phải đi.
Vệ Lăng lưu luyến nhìn Tần Thanh Man trong bóng đêm, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên gương mặt non mịn của vợ mình mới đứng dậy mặc quần áo.
Chức trách của quân nhân, cho dù lưu luyến sự ấm áp trên giường thì hắn cũng phải rời đi.
Hôm qua không chỉ có đồn Kháo Sơn gặp nạn, bọn họ còn bắt ba tên đặc vụ địch trong rừng núi, hai người bên này ở trong tình huống cực kỳ bất đắc dĩ nên đã bị đánh chết, vậy thì nhất định phải cạy miệng ba người đó.
Trước khi rời khỏi phòng Tây, Vệ Lăng lại quay đầu lần cuối cùng nhẹ nhàng mút đôi môi đỏ hồng của Tần Thanh Man mới rời khỏi.
Đẩy ra cánh cửa phòng phía Tây, hắn liền thấy Hoàng Uyển Thanh đang khoác áo bông.
Hoàng Uyển Thanh: ... Cô ấy rất muốn lui về căn phòng phía Đông, nhưng cô ấy không dám di chuyển ở trong tầm mắt của Vệ Lăng.
“Thanh Man đang ngủ, mong cô chăm sóc cho cô ấy.”
Vệ Lăng dặn dò Hoàng Uyển Thanh.
“Em biết... Biết rồi.” Hoàng Uyển Thanh vội vàng gật đầu, sau đó cô ấy mới phát hiện Vệ Lăng muốn rời khỏi nơi đây.
Cô ấy ngẫm nghĩ, cuối cùng không nói gì thêm, bởi vì cô ấy hiểu sự khó khăn của quân nhân.
Vệ Lăng không nói nhiều lời với Hoàng Uyển Thanh, sau khi dặn dò xong thì lập tức thay giày đi ra ngoài.
Giữa sân, Đinh Hướng Sơn đang dạo bước.
Đinh Hướng Sơn đang tự hỏi phải gọi Vệ Lăng quay về sư đoàn như thế nào, cậu ấy đang đau đầu thì không ngờ Vệ Lăng đã đi ra ngoài.
Đinh Hướng Sơn đón tiếp hắn kèm theo sự kinh ngạc.
“Cậu đã xử lý xong hết chưa?” Vệ Lăng hỏi Đinh Hướng Sơn.
“Bẩm trung đoàn trưởng, đã xử lý xong, ngoại trừ ba thi thể chúng ta sẽ mang theo, hai mẹ con Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh đã sớm tới sư đoàn chữa bệnh, bọn họ bị thương không nhẹ, có nội thương.” Đinh Hướng Sơn nhanh nhẹn hạ giọng báo cáo với Vệ Lăng.
Bởi vì cậu ấy đoán rằng có khả năng Tần Thanh Man đang ngủ.
Khi nhớ lại cú vật ngã hoàn mỹ khi Tần Thanh Man bị bắt cóc vào tối hôm qua, đến nay khi nhớ lại thì cậu ấy than thở không thôi.
Đó là cú vật ngã lưu loát nhất, cũng là cú vật ngã đẹp nhất mà cậu ấy từng thấy.
Đinh Hướng Sơn nghĩ đến chuyện đó thì không nhịn được mà lén nhìn về phía Vệ Lăng.
Vợ của trung đoàn trưởng lợi hại như vậy, vậy trung đoàn trưởng ở nhà có thể bị bắt nạt hay không?
Vệ Lăng:... Tôi thật sự cảm ơn suy nghĩ của cậu.
“Trung đoàn trưởng, chị dâu thật sự rất lợi hại, anh đã dạy chị ấy kỹ thuật vật ngã sao?” Đinh Hướng Sơn bội phục Tần Thanh Man là dùng kỹ thuật vật ngã tên bắt cóc, thật sự theo lực chân của cậu ta, đừng nói vật ngã tên bắt cóc, chắc hẳn đẩy tên bắt cóc thật mạnh cũng khó khăn.
“Đúng vậy, là tôi dạy, cậu có muốn học không?” Vệ Lăng đã sớm đoán trước được rằng sẽ có người hỏi như vậy, hắn chủ động thừa nhận là mình dạy cô, hắn nhìn hành động Thanh Man vật ngã tên bắt cóc là hiểu nguyên lý đòn bẩy trong đó.
“Anh có thể dạy em không?”
Đôi mắt Đinh Hướng Sơn sáng lên, trong lòng cậu ta vô cùng chờ mong.
Nếu cậu ấy học được kỹ thuật đó, nhất định sẽ đi tìm đám người trong tiểu đoàn một chơi, nhất định phải khiến cho mấy tên đó biết rằng tiểu đoàn hai bọn họ cũng rất lợi hại.
Vệ Lăng không giấu làm của riêng, dứt khoát gật đầu: “Được, tôi dạy cho cậu.”
Nói xong, hắn nắm lấy tay và bả vai của Đinh Hướng Sơn.
Đinh Hướng Sơn hoảng sợ biến sắc, cậu ta còn chưa chuẩn bị kỹ!
“Rầm!”
Theo từng hạt tuyết bắn trên mặt đất tung tóe, Đinh Hướng Sơn ngã xuống trong sân nhà họ Tần, sau đó Vệ Lăng sải bước bước đi.
Dường như binh lính xung quanh không nhìn thấy cảnh Đinh Hướng Sơn bị Vệ Lăng vật ngã xuống đất, mọi người đều bận bịu làm chuyện của mình, chỉ có khi nhìn lướt qua thì lộ ra sự hóng chuyện vô tận.
Tiểu đoàn trưởng hai lại bị trung đoàn trưởng phạt!
Trong miệng Đinh Hướng Sơn toàn vị đắng, đm, cậu ấy lại bị trung đoàn trưởng giận chó đánh mèo, cũng do cậu ấy không có mắt nhìn, thật là xui xẻo.