Vệ Lăng dẫn theo chín mươi chín phần trăm binh lực, để lại một đội mười người trấn thủ đồn Kháo Sơn, thực lực của một tiểu đội cộng thêm hơn chục dân quân nguyên bản của đồn Kháo Sơn, như vậy đủ để đảm bảo an ninh rồi.
Sở dĩ phái quân đến trấn thủ là vì vừa rồi ở đồn Kháo Sơn mới xảy ra một vụ án mạng.
Vụ án này khác với những vụ án hình sự thông thường, nó liên quan đến đặc vụ địch nên phải do quân đội tới chỉ đạo.
Vệ Lăng sắp xếp người xong lập tức dẫn phần lớn binh lính rời đi, ủy viên chính trị Trương còn đi sớm hơn cả hắn, ngay khi biết con tin ở đây đã được giải cứu, ông ấy đã dẫn đoàn xe quay về trụ sở sư đoàn luôn.
Tuy sự việc xảy ra ở đồn Kháo Sơn nhưng chắc chắn không ảnh hưởng đến tính mạng của người dân xung quanh nên quân đội rút quân rất dứt khoát. Chỉ còn tiểu đoàn 2 của trung đoàn 1 là vẫn ở lại xử lý nốt các vấn đề còn lại ở đồn Kháo Sơn, lúc này Vệ Lăng dẫn đi là toàn bộ nhân lực của tiểu đoàn 2.
"Trung đoàn trưởng, lính truyền tin báo, Tống thiếu tướng của quân khu chúng ta đã đến nơi rồi." Đinh Hướng Sơn ngồi ở ghế phụ báo cáo với Vệ Lăng đang dựa lưng vào ghế nhắm mắt thư giãn.
"Ừm."
Vệ Lăng không mở mắt, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Sắc mặt của Tống thiếu tướng không được tốt lắm.” Đinh Hướng Sơn lén nhìn Vệ Lăng qua kính chiếu hậu rồi nói tiếp.
“Cuộc thẩm vấn không thuận lợi phải không?”
Vệ Lăng biết nguyên nhân vì sao Đinh Hướng Sơn lại báo cáo như vậy.
“Đúng vậy, trung đoàn trưởng, không thể nói là thẩm vấn không thuận lợi mà phải nói là cực kỳ không thuận lợi.” Đinh Hướng Sơn quay đầu nhìn Vệ Lăng, ngạc nhiên nói: “Trung đoàn trưởng, không biết anh làm thế nào mà lại bẻ được xương hàm của đám đặc vụ kia vậy. Thế mà trên sư đoàn của chúng ta lại không có ai có thể nối lại được."
Tại sao trước đây cậu ấy không biết trung đoàn trưởng của mình còn có kỹ năng như vậy nhỉ, nếu sớm biết thì cậu ấy đã học được rồi.
“Cho nên vẫn chưa bắt đầu thẩm vấn sao?” Vệ Lăng mở mắt ra, một đôi mắt lạnh lùng.
Biểu tình trên mặt Đinh Hướng Sơn hơi xấu hổ, vội vàng thấp giọng đáp: “Cũng không thể nói là chưa bắt đầu thẩm vấn, tuy rằng những tên kia tạm thời không thể nói được, nhưng tay chân vẫn lành lặn, thính giác cũng vẫn ổn, nhưng khi phía chúng ta đưa ra câu hỏi, bọn chúng đều không hé nửa lời."
"Cứng đến thế à?"
Vệ Lăng thâm thúy nhìn về phía Đinh Hướng Sơn.
Trong lòng Đinh Hướng Sơn căng thẳng, tóc gáy đều dựng thẳng hết lên, nói: “Trung đoàn trưởng, anh cũng biết đấy, những kẻ địch này không chỉ quan tâm đến mạng sống của mình, mà còn có mạng sống của những người đứng sau, thường bọn họ đều sẽ chọn cái chết chứ không chịu cái gì mà đầu hàng sẽ được khoan hồng này kia."
"Ừm."
Vệ Lăng từ từ nhắm mắt lại.
Đêm qua hắn không ngủ cả đêm, tuy rằng đồn Kháo Sơn cách sư đoàn không xa, nhưng nếu được nhắm mắt nghỉ ngơi một phút cũng còn tốt hơn là không được chợp mắt chút nào.
Đinh Hướng Sơn nhìn thấy vậy cũng không dám quấy rầy Vệ Lăng nữa, nhanh chóng nuốt xuống những tò mò vẫn chưa kịp hỏi.
Trung đoàn trưởng không dễ chọc, nếu cậu ấy lại tiếp tục quấy rầy thì nhất định sẽ bị phạt, dù sao tin gì nên báo thì cậu ấy cũng đã báo hết rồi, nhìn dáng vẻ này của trung đoàn trưởng, khẳng định là đã dự liệu trước sẽ không có vấn đề gì.
Lại nói tiếp, Tống thiếu tướng cũng không thể trách trung đoàn trưởng được.
Tình hình ở đồn Kháo Sơn lúc đó rất nguy hiểm, nếu bọn họ không quyết liệt nổ súng thì không chỉ có nhiều con tin bị giết, mà còn nhiều người dân ở đồn Kháo Sơn cũng có thể mất mạng, người dân ở đồn Kháo Sơn thực sự quá quyết tâm. Giống như hôm qua, bọn họ thuyết phục người dân rời đi mà dân chẳng chịu đi, lại còn muốn tự tay bắt bằng được hai tên đặc vụ của địch mới chịu.
Ngay lúc Đinh Hướng Sơn đang suy đông nghĩ tây thì xe đã đến cổng sư đoàn.
Có thể xem như bọn họ đắc thắng trở về nhưng dù sao cũng đã chết một “con tin”, cho nên không thể được coi là anh hùng, bởi vậy nên cũng không có ai ra nghênh đón, xe jeep chở toàn bộ chiến sĩ của tiểu đoàn 2 đi thẳng vào cổng sư đoàn.
Vừa xuống xe, Vệ Lăng lập tức đi tới văn phòng sư đoàn trưởng Vương Thừa Bình, còn Đinh Hướng Sơn dẫn quân về trụ sở trung đoàn nghỉ ngơi.
"Báo cáo."
Vệ Lăng đứng trước văn phòng sư đoàn trưởng xin chỉ thị.
Vừa bước vào cổng sư đoàn, lính canh ở cổng truyền lệnh của Vương Thừa Bình, yêu cầu Vệ Lăng sau khi trở về lập tức đi thẳng đến văn phòng của sư đoàn trưởng.
"Vào đi."
Giọng nói uy nghiêm của Vương Thừa Bình từ bên trong vọng ra.
Vẻ mặt Vệ Lăng không chút thay đổi, mở cửa bước vào, trong văn phòng không chỉ có Vương Thừa Bình, ủy viên chính trị Trương, Tống thiếu tướng mà còn có cả Đỗ Hoành Nghị và Tả Cao Bằng.
“Chào đồng chí thủ trưởng..”
Vệ Lăng cúi chào Tống thiếu tướng, Vương Thừa Bình và ủy viên chính trị Trương.