"Đồng chí Vệ Lăng." Tống thiếu tướng nhìn Vệ Lăng, đây là lần thứ hai ông ta gặp mặt Vệ Lăng, cách lần đầu gặp mặt cũng không lâu lắm, ông ta không ngờ hai bên lại gặp mặt nhau lần thứ hai sớm như vậy.
“Đồng chí thủ trưởng, xin giao chỉ thị.”
Vệ Lăng không biết vì sao Tống thiếu tướng lại nhìn hắn như vậy, nhưng hắn vẫn phải giữ thái độ đúng mực.
"Đồng chí Vệ Lăng, kỹ năng bẻ xương hàm của đồng chí là học được từ ai vậy?" Tống thiếu tướng rất tò mò, kỹ thuật bẻ xương hàm đặc vụ địch của Vệ Lăng rất đặc biệt, khiến nhiều bác sĩ quân y thâm niên cũng không thể nối lại được.
Thông thường mà nói thì chỉ cần học y thì việc nối lại hàm bị trật là rất dễ dàng.
Kết quả là cũng nối được rồi, nhưng cho dù có nối lại được thì chỉ cần mở miệng, hàm lại sẽ cạch một cái tự động trật khớp rơi xuống, tuy làm vậy ngăn chặn được đặc vụ địch tự làm hại mình, nhưng cũng gây ra rất nhiều rắc rối cho việc thẩm vấn của họ.
Ít nhất cho đến nay, họ vẫn chưa moi được bất kỳ thông tin có ích nào từ đặc vụ của đối phương.
"Báo cáo đồng chí thủ trưởng, là tự tôi ngộ ra được." Vệ Lăng biết rõ kinh nghiệm chiến đấu cùng kiến thức của nguyên chủ, nguyên chủ chưa từng học qua y học, cho nên chỉ đơn giản nói là bản thân tự mình ngộ ra.
Dù sao, là một người lính, ngoài việc học các kỹ năng quân sự khác nhau, còn phải có kỹ năng chiến đấu riêng.
Về việc hắn tự ngộ ra được cách thức bẻ gãy hàm của ai đó là điều bình thường.
"Không tồi, người trẻ tuổi hẳn là nên có năng lực học tập dồi dào như vậy. Đồng chí Vệ Lăng là một đồng chí tốt." Tống thiếu tướng rất tán dương năng lực của Vệ Lăng, nhưng ông ta cũng có điều muốn nói: "Vệ Lăng, vì sao cậu lại tự ý hành động như vậy."
Tống thiếu tướng là người đứng đầu quân khu, cho dù là xét về cấp bậc hay địa vị thì ông ta đều cao hơn Vệ Lăng rất nhiều, lúc này sắc mặt và giọng điệu đều thay đổi, tự nhiên toát ra sự uy nghiêm.
Vương Thừa Bình hơi lo lắng liếc nhìn Vệ Lăng một cái.
Ủy viên chính trị Trương nhíu mày, lắc lắc nhẹ đầu với Vương Thừa Bình, dưới tình huống thế này, một sư đoàn trưởng như Vương Thừa Bình không nên nhúng tay vào.
Thậm chí Đỗ Hoành Nghị, Tả Cao Bằng và Nguyên Hướng Dương đứng ở một bên cũng không dám nhắc nhở Vệ Lăng, ba người chỉ có thể ngồi thẳng người trên ghế, chờ đợi câu trả lời của Vệ Lăng.
Trước khi Vệ Lăng quay lại, ba người đã bị hỏi đi hỏi lại vô số lần về toàn bộ quá trình sự việc phát sinh ở trong rừng ngày hôm qua, từ lúc phát hiện đặc vụ địch cho đến khi bắt được toàn bộ kẻ địch, không được bỏ sót bất cứ điều gì.
Ba người Đỗ Hoành Nghị cứ như vậy lặp đi lặp lại câu trả lời rất nhiều lần.
Nhìn thấy một chồng giấy dày trong tay Tống thiếu tướng được cảnh vệ viên mang đến, đó là bản báo cáo của ba người bọn họ.
Vệ Lăng đã đoán được bản thân sẽ bị chất vấn nên khi nghe được lời nói của Tống thiếu tướng, hắn không hoảng sợ một chút nào, hơn nữa còn lớn tiếng trả lời một câu: "Báo cáo thủ trưởng, trên chiến trường không thể nhận quân lệnh từ bên ngoài, căn cứ vào tình huống trên chiến trường tôi đã điều chỉnh chiến thuật. Việc này là phù hợp vì xe của sở chỉ huy sư đoàn rời đi đã bị ba đặc vụ của phe địch phát hiện, nếu tôi không tấn công thì đối phương sẽ tấn công ngay lập tức.”
Hắn trả lời một cách dõng dạc, không hề sợ hãi mấy người trong phòng chút nào, giọng nói còn vọng ra bên ngoài phòng làm việc.
Các vệ binh đứng canh gác bên ngoài phòng làm việc vẻ mặt không thay đổi, nhưng ở sâu trong nội tâm lại cho Vệ Lăng một like khen ngợi.
Đoàn trưởng Vệ không hổ là Đoàn trưởng Vệ, ngay cả đứng trước thủ trưởng quân khu cũng dám trả lời hùng hồn không sợ trời không sợ đất, hơn nữa còn lớn tiếng như vậy, không hề ý thức được bản thân mắc sai lầm, đúng là quá to gan.
Tống thiếu tướng đã đoán trước được rằng Vệ Lăng sẽ phản bác lại mình, chỉ không nghĩ tới Vệ Lăng lại có thái độ không sợ trời không sợ đất như vậy.
Thoáng chốc, ông ta thật đúng là không biết nên nói Vệ Lăng như thế nào.
Tống thiếu tướng vừa ngừng lại, Vương Thừa Bình tranh thủ thời gian hoà giải: "Vệ Lăng, trên chiến trường không xin chỉ thị đã tự tiện thay đổi chiến thuật là hành vi vi phạm kỷ luật quân đội nghiêm trọng."
Vệ Lăng liếc nhìn Vương Thừa Bình, hắn biết là Vương Thừa Bình đang giúp mình.
Nói thế nào Tống thiếu tướng cũng là lãnh đạo của quân khu, lớn hơn Vương Thừa Bình chỉ là đại đoàn trưởng rất nhiều, dù thế nào hắn cũng phải cúi đầu chịu thua.
Trong lúc Vệ Lăng đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, ba người Đỗ Hoành Nghị suýt thì bị lời này của Vương Thừa Bình chọc cười. Nhìn Vương Thừa Bình là đang nghiêm túc phê bình Vệ Lăng nhưng nghe lời nói kia mà xem, cái gì mà trên chiến trường không xin chỉ thị đã tự tiện thay đổi chiến thuật hả? Vệ Lăng vừa mới trả lời do tình hình trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, không thể nhận quân lệnh từ bên ngoài, đại đoàn trưởng cố ý hỏi như vậy không phải là đang tạo cơ hội cho Vệ Lăng thoát tội sao!