Đối mặt với chai nước, Đại Lang do dự vài giây cuối cùng vẫn uống.
Hắn ta thật sự rất khát.
Vệ Lăng cho Đại Lang uống nước xong, sau đó gọi vệ binh tiếp tục trông coi, hắn và Tống thiếu tướng phải đi đến một phòng tạm giam khác.
Lần đầu tiên gặp mặt, mặc kệ là Đại Lang, hay là Nhị Lang, Ngũ Lang đều nhận ra Vệ Lăng chính là người thần bí đã bắt họ, nhìn Vệ Lăng chỉnh khớp cằm cho mình, bọn họ đều im lặng.
Không phải bọn họ không muốn đầu hàng, mà là không dám đầu hàng.
Người nhà của họ đều bị tổ chức khống chế, nếu như họ dám phản bội thì sẽ nhận được tin người nhà tử vong, chết một mình hay chết cả nhà, tất nhiên trong lòng họ có cân nhắc.
Vệ Lăng không nói nhảm, kiên nhẫn cho bọn họ nửa giờ để quyết định, sau đó cùng Tống thiếu tướng rời khỏi phòng tạm giam.
Vừa ra phòng tạm giam, Tống thiếu tướng nhìn về phía Vệ Lăng.
"Thế nào, có nắm chắc thành công không?”
Ông ta đã dùng vô số biện pháp nhưng không thể cạy miệng mấy người kia, hiện tại chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Vệ Lăng.
"Tôi muốn thử một chút."
Vệ Lăng không nắm chắc trăm phần trăm nên chỉ có thể trả lời như vậy.
"Cho anh thời gian tối đa ba ngày thời gian."
Tống thiếu tướng đưa ra tối hậu thư xong thì đi luôn. Người đi, nhưng cảnh vệ viên thì lại để lại cho Vệ Lăng sai bảo. Ông ta để lại người cảnh vệ viên có khả năng tốc ký, đây đúng là một nhân tài khó thấy.
"Đoàn trưởng Vệ." Cảnh vệ viên nhìn về phía Vệ Lăng.
"Đi, chúng ta lại đi hỏi thăm mấy tên đặc vụ địch thôi."
Vệ Lăng mang theo người tới phòng tạm giam.
Hắn cũng không có hỏi nhiều, cứ như vậy ngồi tại xuống trước mặt mấy người kia lẳng lặng mà nhìn.
Vệ Lăng làm chủ thẩm vấn, đương nhiên tất cả đều dựa theo phương pháp của hắn. Đầu tiên, hắn hủy bỏ việc giam giữ một mình. Có nhiều phòng tạm giam nhưng muốn bao nhiêu phòng phải có bấy nhiêu người canh gác, còn phải đốt thêm mấy bồn lửa than, thật phiền phức.
Cho nên Vệ Lăng dứt khoát giam ba đặc vụ địch giam chung một phòng
Mặc dù giam chung một chỗ nhưng hắn không để ba người ngồi cạnh mà tách ra.
Mấy người Đại Lang có thể trông thấy nhau lại không thể gần nhau.
Như thế với phương thức này lại khiến ba đặc vụ địch không biết phải làm như thế nào.
Họ không biết Vệ Lăng đang tính toán điều gì nhưng đã đoán được mục đích cuối cùng rồi. Họ dự định thề sống chết không mở miệng, chỉ cần không mở miệng, họ sẽ không phản bội quốc gia, không phản bội tổ chức.
Giờ cơm tối, Vệ Lăng cho mang đồ ăn đến cho ba đặc vụ địch, hắn cũng ăn ở đó.
Vệ Lăng ăn rất ngon miệng, ba người Đại Lang lại nuốt không trôi.
Bởi vì Vệ Lăng ăn chính là đồ ăn nhà ăn bình thường, ba người Đại Lang ăn chính là phòng ăn do Hoàng Hưng Nghiệp làm “Tổng quản” cố ý làm riêng, nếu không dùng nguyên liệu linh tinh thì cũng có hương vị kỳ quái để ba tên đặc vụ địch tê cả da đầu không dám nuốt xuống.
Vệ Lăng không giải thích, cũng không khuyên can, mà chỉ một mực ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, hai bên đều có phần mệt mỏi.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Vệ Lăng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối, có thể tan tầm về nhà.
Dọn dẹp một chút, Vệ Lăng rời khỏi phòng tạm giam.
Vệ Lăng vừa đi, không chỉ khiến ba tên đặc vụ địch khiếp sợ không thôi, vị cảnh vệ viên theo Vệ Lăng một ngày cũng trở tay không kịp.
"Đoàn trưởng Vệ." Người kia ôm giấy bút đuổi theo Vệ Lăng.
Vệ Lăng lúc này mới nghiêng đầu nhìn cảnh vệ viên mà Tống thiếu tướng để lại một, nói: "Đồng chí, bây giờ cũng không còn sớm, hôm nay cứ như vậy thôi, cậu nhanh đi về sớm nghỉ ngơi một chút, tôi cũng về nghỉ ngơi."
Vợ mình bị dọa sợ như vậy, hôm nay hắn nên về sớm một chút trấn an Tần Thanh Man.
"Đoàn trưởng... Cứ như vậy là xong sao?" Người kia kinh ngạc, nói chuyện cũng lắp bắp.
"Phòng tuyến tâm lý của đặc vụ địch rất vững, bây giờ chúng ta chỉ có thể làm như thế trước, kiên nhẫn khiến họ không nghĩ ra gì mới tốt, thôi cậu về đi, trở về sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai tiếp tục." Vệ Lăng vỗ bả vai cảnh vệ viên rồi trực tiếp đi lên xe.
Buổi tối hôm nay hắn không cần trực, có thể về nhà nghỉ ngơi.
Vệ Lăng chỉ dùng thời gian mười lăm phút, bao gồm thời gian quay về đoàn bộ lấy xe, trên đường chỉ dùng năm phút đã đến chỗ dựa đồn.
Trời tối nên khắp nơi ở chỗ dựa đồn đều sáng đèn, vị trí then chốt có quân nhân trấn giữ, đồn bên trong còn có chỗ dân binh đang đi tuần, mọi thứ đều rất an toàn, không còn có cảnh tượng sợ hãi của đêm qua.
Mọi người cũng đều ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không có người đi ra ngoài làm phiền.
Về phần nhà Tần Lỗi cũng không có người bàn tán.
Sự tình liên lụy đến đặc vụ của địch, liên lụy đến quân nhân nên tất cả mọi người rất tuân thủ quy củ.
"Anh rể."
Ở Tần gia, Sở Sở còn chưa ngủ, nghe được tiếng xe Jeep tiến vào viện thì vội vàng xông ra khỏi cửa phòng.
Hoàng Uyển Thanh và Tần Thanh Man đều nở nụ cười, Vệ Lăng trở về đem lại cho bọn họ cảm giác an toàn cực lớn.