Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 650

Chương 650 -
Chương 650 -

Điều bất ngờ tối hôm qua vẫn khiến người nhà họ Tần hoảng sợ, đặc biệt là Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở, hai người bị dọa cho sợ nhất, mặc dù biết hôm nay có binh lính nhân dân canh gác bảo vệ ở mọi nẻo đường, nhưng họ vẫn hy vọng có ai đó ở nhà có thể bảo vệ họ.

Sự trở lại của Vệ Lăng đã an ủi mọi người phần nào.

Chưa kể Vệ Lăng là đàn ông, hơn nữa thân phận của Vệ Lăng tự nhiên có thể mang lại cho người khác cảm giác yên tâm.

“Anh rể, hôm nay chúng ta ăn sủi cảo, anh có muốn ăn không?” Lúc này Sở Sở đã đón được Vệ Lăng rồi, đang nằm trên lưng Vệ Lăng vui vẻ báo cáo tình hình trong nhà.

“Ăn chứ.”

Mặc dù Vệ Lăng đã ăn tối ở trụ sở sư đoàn, nhưng cũng đã khá lâu kể từ bữa tối, nên hắn vẫn có thể ăn thêm một ít.

“Chị, anh rể nói muốn ăn sủi cảo.” Giọng nói vui vẻ của Sở Sở vang lên.

“Được, vậy thì chị đi nấu đây.” Tần Thanh Man ôm sói con đáp lại, vén rèm cửa lên nhìn Vệ Lăng và Sở Sở đang đi tới, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Kể từ sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, sói con đã không còn bám theo vui đùa bên cạnh Sở Sở như ngày trước nữa, mà liên tục dính lấy Tần Thanh Man.

Thật giống như đang bảo vệ Tần thanh Man.

Tần Thanh Man rất biết ơn những lần báo hiệu cũng như giúp đỡ của sói con, cả ngày hôm nay miễn là có thời gian, cô đều sẽ ôm nó.

“Vợ à, không cần nấu nhiều đâu, anh ăn cơm tối rồi.”

Vệ Lăng nhắc nhở Tần Thanh Man.

“Em biết rồi.”

Tần Thanh Man cười nhẹ rồi xoay người vào phòng, bỏ lại Hoàng Uyển Thanh đứng dưới rèm cửa.

Hoàng Uyển Thanh nhìn Vệ Lăng một cái, vội vàng gọi anh Vệ rồi mới đi theo Tần Thanh Man trở về phòng, cô cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên cạnh Tần Thanh Man.

Vừa bước vào cửa, Vệ Lăng đã đặt Sở Sở xuống rồi đi rửa tay.

Nước rửa tay hôm nay là do Hoàng Uyển Thanh bưng tới, hắn rất hưởng thụ sự chăm sóc của người em kết nghĩa này.

“Buổi tối vẫn phải đi sao?”

Tần Thanh Man vừa hỏi vừa nhìn Vệ Lăng ngồi ăn sủi cảo, thật ra là cô hỏi cho cả nhà, không thấy lúc này Sở Sở và Hoàng Uyển Thanh đều chưa đi nghỉ ngơi sao, chỉ lo buổi tối Vệ Lăng sẽ rời đi nữa.

Dù sao cũng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều biết Vệ Lăng chắc chắn là rất bận.

Vệ Lăng hiểu ý của mọi người nên sau khi nghe câu hỏi của Tần Thanh Man, hắn lắc đầu nói: “Hôm nay không đi, sáng mai anh sẽ đi làm.”

“Vậy tốt quá rồi, anh rể.”

Sở Sở là người đầu tiên reo hò, Vệ Lăng ở nhà, cậu hoàn toàn yên tâm, người cũng hoàn toàn nhẹ nhõm hẳn. Trong lòng thoải mái, cơn buồn ngủ cũng lập tức ập đến, đứa trẻ không nhịn được ngáp một cái thật to.

Áp lực trong lòng cậu rất lớn, ngày hôm nay ngủ cũng không yên.

“A Lăng tối hôm nay không đi, hai người còn không nhanh về phòng ngủ, ngày mai phải dậy đúng giờ, buổi trưa Uyển Thanh phải trở về nông trường.” Tần Thanh Man dạy dỗ Sở Sở và Hoàng Uyển Thanh.

Kỳ nghỉ xuân ở thời đại này không nhiều tận bảy ngày như sau này, mà chỉ vẻn vẹn ba ngày.

Ngày mai là mùng ba Tết Nguyên Đán, buổi chiều Hoàng Uyển Thanh phải về nông trường, mùng bốn sẽ chính thức đi làm.

“Vậy thì chúng ta đi ngủ thôi.”

Sở Sở vội vàng đứng dậy kéo Hoàng Uyển Thanh rời đi, hai người đã thu dọn xong rồi, còn có Vệ Lăng ngồi trong nhà, bọn họ có thể thoải mái đi nghỉ ngơi.

Quả thật là Hoàng Uyển Thanh nghỉ ngơi không tốt, nhưng lúc bị Sở Sở kéo đi, cô vẫn biết Vệ Lăng nói chúc ngủ ngon với mình.

Tần Thanh Man liếc nhìn Sở Sở đang chuẩn bị đi vào phòng phía đông, xem ra sói con đã bị Sở Sở bỏ rơi, đêm nay giường đất của cô và Vệ Lăng có thể phải tiếp đãi sói con rồi.

Cùng lúc Tần Thanh Man nhìn xuống sói con, Vệ Lăng đang ăn sủi cảo cũng giương mắt lên nhìn nó.

Ngay lúc ấy, sói con vốn đang nằm ngáp trên đầu gối Tần Thanh Man, nhưng ngáp được một nửa thì cả người bỗng nhiên cứng đờ, cuối cùng nhảy khỏi đầu gối Tần Thanh Man lao vào phòng ở phía Đông.

Sói con có linh tính, nó cảm nhận được sự đáng sợ của Vệ Lăng.

Không phải thực sự là sợ hãi, mà là khó chịu khi bị quấy rầy, khiến sói con nghĩ đến cha mẹ của nó.

Nó và anh của nó thường bị cha ghét bỏ.

“Đô Đô.” Sở Sở còn chưa lên giường đất, cảm giác được ống quần bị lay, vừa cúi đầu, đã thấy sói con.

Giường cao, sói con vẫn còn nhỏ, tự mình nhảy lên không được, mỗi lần lên giường chỉ có thể làm phiền Sở Sở.

“Em buồn ngủ rồi phải không?” Sở Sở ôm lấy sói con, không phải đặt sói con lên giường đất, mà là đưa ra ngoài phòng khách, chân sói con giẫm lên mặt đất, nên muốn ngủ trên giường thì trước tiên phải đi rửa chân đã.

Tần Thanh Man và Vệ Lăng lại lần nữa nhìn thấy một sói con với vẻ mặt không thể đáng yêu hơn.

Bình Luận (0)
Comment