Kiếp trước hiện tại đều là dậy vào giờ này, hắn không cần xem đồng hồ cũng có thể biết đại khái thời gian.
“A Lăng.” Tần Thanh Man vừa mới tỉnh lại, không nghiêm túc như mọi khi. Lúc này cô nhiều thêm một phần duyên dáng của người phụ nữ, cũng nhiều thêm một phần si mê, cánh tay quấn quanh cổ Lăng Vệ cũng ra sức hơn.
“Vợ à, nhẹ chút, một lát cánh tay lại xanh tím đấy.”
Lúc trước Lăng Vệ vì không để Tần Thanh Man nhớ đến chuyện không vui, nên giả vờ không nhìn thấy vết bầm xanh trên tay Tần Thanh Man, lúc này cảm giác được sức lực của cánh tay Tần Thanh Man, hắn nhịn không được mà nhắc nhở một câu.
Da của vợ rất trắng, bất kỳ một chút vết tích nào đều đặc biệt hiện rõ.
“A Lăng, anh hôn hôn em đi.” Tần Thanh Man chu môi.
Tuổi cô nhỏ hơn Vệ Lăng nhiều, nên cô không ngại làm ra mấy chuyện như đòi hôn, hơn nữa cô cũng muốn Vệ Lăng trước khi đi làm hôn mình.
Có lúc nụ hôn của đàn ông càng có thể giúp an tâm hơn.
“Được.” Vệ Lăng không ngờ được vợ sẽ đòi hôn, đương nhiên hắn sẽ tự nguyện mà thoả mãn yêu cầu của vợ mình.
Một nụ hôn đong đầy tình ý, trong căn phòng ấm áp vấn vương.
Rất lâu sau, Vệ Lăng mới kết thúc nụ hôn không nỡ tách rời này, nhà của bọn họ quả thực cần phải nhanh chóng sửa chữa, nếu không hắn sớm muộn cũng bị vợ kích thích đến chảy máu mũi, giữa mùa đông tắm nước lạnh mất.
“Vợ à, em ngủ thêm một lát đi nhé.”
Vệ Lăng hôn sâu Tần Thanh Man xong lại nhẹ nhàng hôn lên má vợ mình.
“A Lăng, lái xe chú ý an toàn.” Tần Thanh Man dặn dò Vệ Lăng một câu cuối cùng mới bỏ cánh tay đang quấn lấy cổ đối phương ra, thu về trong chăn, biến mất khỏi khung cảnh.
“Vợ à, buổi tối không cần đợi anh ăn cơm.”
Vệ Lăng dặn dò Tần Thanh Man. Bọn họ đã bắt được một phần tử đặc vụ của địch, có rất nhiều việc cần phải xử lý, bên này tạm thời chưa lấy được khẩu cung, nhưng bên chỗ hai người công an giả kia vẫn phải cho người đi thẩm vấn.
Nhất định trước đây hai người đó vẫn chưa nói hết toàn bộ sự thật.
Tần Thanh Man nghe tối nay không cần đợi cơm, cô biết ngay Vệ Lăng rất bận, siết chặt tay hắn, mãi sau mới chịu buông.
Ấm áp trên tay rời đi, Vệ Lăng ngược lại không nỡ, cuối cùng hắn không có tiến thêm một bước làm gì, mà là đi giày vào rời khỏi phòng, nếu lại không đi, hắn sợ bản thân sẽ lại rơi vào hương vị dịu dàng đó.
Lúc Vệ Lăng rời khỏi đồn Kháo Sơn thì trời vừa sáng.
Âm thanh xe Jeep vừa vang lên, Sở Sở ở phòng phía đông đã mở mắt.
Lúc trước mỗi ngày sáng sớm cậu đều cùng Vệ Lăng luyện tập, lúc này cậu cũng xem như là tự mình tỉnh giấc, kết quả vừa mới tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng xe jeep trong sân đi xa, đứa trẻ bất lực thở dài một tiếng, cũng không định vén rèm cửa sổ, mà là chậm rãi ngồi dậy mặc quần áo.
Tuy Vệ Lăng không ở nhà, nhưng cậu cũng không thể dừng luyện tập.
Cậu phải kiên trì luyện tập.
Sau khi Sở Sở tận mắt nhìn thấy Tần Thanh Man gặp nguy hiểm, càng thêm ham mê rèn luyện thân thể.
Đứa nhỏ vừa thức dậy, sói con cũng bò dậy theo.
Lúc trước sói con cũng mỗi ngày theo Lăng Vệ tập luyện.
Sở Sở tắm rửa đơn giản một lát rồi rời khỏi đại sảnh.
Chậm trễ một lúc như vậy, sắc trời đã gần như sáng hẳn, nhưng đồn Kháo Sơn giờ này vẫn yên tĩnh.
Sở Sở thở ra một luồng khí trắng, dẫn theo sói con bắt đầu hoạt động tay chân trong sân.
Trước khi luyện tập nhất định phải bắt đầu khởi động tay chân tránh xảy ra chuyện.
Sở Sở và sói con hoạt động mười mấy phút, toàn bộ thân thể bắt đầu nóng lên, đứa nhỏ nhìn nhà nhà trong đồn Kháo Sơn đang bắt đầu tỏa ra khói trắng, nghĩ chút, dứt khoát cùng sói con rời khỏi sân.
Cậu định chạy vài vòng trong đồn xem như rèn luyện thân thể.
Sói con rất hưng phấn chạy theo bên cạnh Sở Sở, nó không cảm thấy tuyết đọng lại trên mặt đất lạnh, ngược lại vô cùng thích đi dạo trên nền tuyết trắng, thậm chí bởi vì tốc độ chạy còn nhanh hơn Sở Sở, có lúc nó sẽ chạy nhiều hơn vài vòng.
Sở Sở cũng không quản sói con nghịch ngợm.
Từ khi tận mắt chứng kiến sói con cứu người như thế nào, cậu biết rằng sói con vô cùng thông minh, nhóc con thông minh thì không cần quản giáo quá nhiều.
Đang chạy, Sở Sở bỗng nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn.
Cậu vội vàng quay đầu nhìn sói con, cậu biết tính cảnh giác của sói con vô cùng cao, nếu thực sự có nguy hiểm, chắc chắn nó sẽ ngay lập tức đến lôi kéo cậu.
Kết quả nó vẫn đang ở nơi không xa đạp tuyết rất vui vẻ hạnh phúc, một chút bộ dạng lo lắng cũng không có.
Sở Sở biết ngay tiếng bước chân này không có vấn đề, bước chân cậu cũng không hề loạn, mà là chạy từ tốn theo một nhịp độ nhất định.
Rẽ góc, Sở Sở nhìn thấy một đám nhỏ.
“Sở Sở.” Tam Mộc ở trong đám người lập tức chào hỏi.
“Các cậu đang làm gì thế?” Sở Sở chạy lại gần Tam Mộc tò mò hỏi.
“Rèn luyện thân thể đó, sau này sáng sớm mỗi ngày chúng tớ sẽ theo cậu cùng nhau tập luyện.” Tam Mộc vừa nói xong thì xoay người chạy đến bên cạnh người Sở Sở, đám trẻ cũng xoay người ngay ngắn đi theo.
Trong đồn xảy ra chuyện, không chỉ người lớn tranh thủ rèn luyện, mà đám trẻ bọn họ cũng vậy.
Một sự cố đã thay đổi tất cả mọi người.
Mười giờ sáng, Trịnh Mỹ Cầm dẫn cả nhà trở về quê mẹ thăm họ hàng, vì người trong đồn giấu kín như bưng chuyện nhà Tần Lỗi, nên cô ấy không hề biết trong đồn đã xảy ra chuyện, chỉ là tò mò tại sao có binh lính túc trực.
Nhưng Trịnh Mỹ Cầm cũng không nghĩ hay hỏi gì nhiều mà đi thẳng đến nhà Tần Thanh Man.
Vừa gặp, Trịnh Mỹ Cầm bèn kể cho Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh nghe một tin tức bùng nổ.
“Cao Diệp Phương và Triệu Thiên Thành ở bên nhau rồi!”
Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh kinh ngạc: “Sao có thể chứ?”