Mặc dù Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh không tiếp xúc nhiều với Triệu Thiên Thành nhưng bọn họ tuyệt đối không tin Triệu Thiên Thành đến với Cao Diệp Phương. Bởi vì Triệu Thiên Thành rất kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của anh ta đến từ thân phận bối cảnh.
Bất kể là thế lực của Chu Kinh Quốc hay là ông ngoại Triệu Thiên Thành cũng khiến Triệu Thiên Thành chướng mắt những cô gái bình thường.
Lúc trước theo đuổi Hoàng Uyển Thanh, đó là bởi vì Hoàng Uyển Thanh không chỉ có dáng dấp đẹp, khí chất cũng không tệ, hơn nữa còn có học vấn. Nếu như không có chuyện theo đuổi Hoàng Uyển Thanh thì còn có thể nói Triệu Thiên Thành vừa ý Cao Diệp Phương.
Có châu báu ở phía trước, cho dù Triệu Thiên Thành muốn có được Hoàng Uyển Thanh nhưng không thể thì cũng không thể nào vừa ý và đến với Cao Diệp Phương nhanh như vậy được.
“Có phải Cao Diệp Phương này gặp phải chuyện gì, rồi ăn vạ Triệu Thiên Thành không?”
Đây là điều duy nhất Tần Thanh Man có thể nghĩ đến.
Hoàng Uyển Thanh cũng nhìn về phía Trịnh Mỹ Cầm, tuy rằng chuyện của Triệu Thiên Thành và Cao Diệp Phương cũng sẽ dính líu đến cô ấy, nhưng cô ấy thật sự không có hứng thú với hai người này. Lúc này, điều duy nhất cô ấy cảm thấy hứng thú là tại sao hai người này lại ở bên nhau?
Có phải có âm mưu gì không?
Trịnh Mỹ Cầm vừa nghe Tần Thanh Man nói như thế, cắn mấy viên hạt thông, nhớ lại một hồi lâu mới nói: “Nhắc tới cũng lạ, trong nông trường có ai không biết chuyện Triệu Thiên Thành theo đuổi đồng chí Hoàng Uyển Thanh. Lúc Cao Diệp Phương đến nông trường thì trùng hợp Triệu Thiên Thành cũng dẫn người đến chuồng bò quét dọn, hai người ấy hoàn toàn không có qua lại.”
“Sau đó thì sao?” Hoàng Uyển Thanh thật sự rất tò mò.
Nhưng sâu trong nội tâm cô ấy cũng có phỏng đoán, chắc chắn là chị họ của cô ấy, Cao Diệp Phương đã tính kế Triệu Thiên Thành.
Nếu như nói là trước kia, có lẽ cô ấy không thể nhìn thấu thủ đoạn của Cao Diệp Phương nhưng tới nơi này, trải qua sự chỉ điểm của Tần Thanh Man, xem như cô ấy cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của Cao Diệp Phương.
Chị họ cô ấy là người không có lợi lộc thì không dậy sớm, người như vậy làm sao cam nguyện ở một nơi vừa lạnh vừa nghèo như vậy cả đời, nhất định là muốn tìm mọi cách để trở về thành phố.
Mà bối cảnh của Triệu Thiên Thành sẽ là sự giúp đỡ rất lớn đối với việc trở về thành phố.
Trịnh Mỹ Cầm có thể nhận ra trong mắt Hoàng Uyển Thanh chỉ có sự tò mò chứ không có ý nghĩ khác, nên cũng không kiêng kỵ gì mà nói tiếp: “Hai người vẫn không xuất hiện cùng nhau, đoạn thời gian ban đầu không phải Triệu Thiên Thành đã về nhà ông ngoại của anh ta ở thị trấn đó sao, vậy thì càng không thể qua lại với nhau được.”
“Đúng, năm trước Triệu Thiên Thành cùng cha anh ta tới đồn Kháo Sơn của chúng ta. Nghe nói ông ngoại của Triệu Thiên Thành đã lớn tuổi, muốn con cháu ở bên cạnh nhiều hơn, nên Triệu Thiên Thành đã đến thị trấn trước khi ở nông trường còn chưa cho nghỉ.”
Tần Thanh Man nhớ rất rõ chuyện hai cha con Chu Kinh Quốc đến đồn Kháo Sơn.
“Chuyện lạ là lạ ở chỗ này.” Trịnh Mỹ Cầm nghe Tần Thanh Man nói như thế, lập tức dùng sức vỗ đùi một cái, rồi nói tiếp: “Đầu năm Triệu Thiên Thành chưa từng có qua lại với Cao Diệp Phương, thật sự không có.”
Trịnh Mỹ Cầm dám nói lời này thì đương nhiên có căn cứ, bèn giải thích: “Mọi người đừng xem chuyện không có qua lại này là chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn. Triệu Thiên Thành rất nổi tiếng ở nông trường, cho dù anh ta có biết người ta hay không thì người ở nông trường cũng phải có chín tầng đều biết anh ta.”
Hoàng Uyển Thanh cười nhạo một tiếng, nói: “Bởi vì có một người cha tốt.”
“Đúng vậy.” Trịnh Mỹ Cầm tán thành lời nói của Hoàng Uyển Thanh: “Cha của Triệu Thiên Thành chính là chủ nhiệm ủy ban cách mạng công xã của chúng ta, chức vị đó ở chỗ chúng ta như đất… Ừm… Như cái kia vậy đó. Bình thường không ai dám trêu chọc, không chỉ không dám trêu chọc, mà hận không thể không có liên quan gì.”
Tần Thanh Man thấy Trịnh Mỹ Cầm không nói hết câu, rất hiểu đối phương có mấy lời không nói rõ.
Thời đại này không phải cái gì cũng có thể nói ra ngoài.
Tục ngữ có câu biết người biết mặt nhưng không biết lòng, nếu có người âm thầm đi tố cáo với ủy ban cách mạng công xã thì chắc chắn sẽ bị bắt đi tiếp nhận giáo dục lại, cho nên nói chuyện ở thời đại này không thể buột miệng nói hớ.
Cho dù là người thân, lúc nên giấu diếm thì cũng phải giấu giếm.
Trịnh Mỹ Cầm cũng hiểu cái liếc mắt này của Tần Thanh Man là có ý gì, nhanh chóng mỉm cười, nói: “Thanh Man, em yên tâm đi, về sau chỉ sẽ nói chuyện cẩn thận hơn.”
Làm sao Tần Thanh Man dám chỉ bảo Trịnh Mỹ Cầm như thể đang dạy dỗ được, nhanh chóng trả lời: “Chị Mỹ Cầm, chị đừng lo lắng, trong lòng chị hiểu rõ là được rồi, bình thường để ý một chút thì cũng không phải chuyện xấu.”
“Đúng, chính là đạo lý đó.”
Trịnh Mỹ Cầm vội vàng gật đầu.
Hoàng Uyển Thanh cũng hiểu những lời nói như đánh đố của Tần Thanh Man và Trịnh Mỹ Cầm, trong lòng bỗng chốc thấy rùng mình. Cô ấy cảm thấy mình cũng nên học tập một chút, sau này nói chuyện với người ngoài nhất định phải cẩn thận hơn.
Đôi khi thật sự rất dễ gây họa từ miệng.