Trong đám người lôi Hoàng Uyển Thanh vào không có ngờ Trịnh Mỹ Cầm lại bảo vệ Hoàng Uyển Thanh, bỗng chốc không có kịp phản ứng.
Trịnh Mỹ Cầm là tay cãi nhau có tiếng ở khu người nhà trong nông trường, biết cãi nhau thì bắt buộc phải vừa nhanh vừa mạnh mẽ, không đợi người ta nói tiếp, mà lập tức lại nói rõ.
“Hoàng Uyển Thanh là người của đồn Kháo Sơn của chúng tôi, ngày hai mươi chín Tết thì cô ấy đã được chị đây đến đón về nhà ăn Tết. Người ta đã đi từ hai mươi chín Tết, cửa cũng khóa như bình thường. Về phần cửa sổ, ai không biết cửa sổ trong nông trường chúng ta như thế nào, bên ngoài chỉ cần khều một cái là có thể đẩy ra, cho nên cửa sổ này thật sự không có mở vì ai cả.”
Trịnh Mỹ Cầm rất nổi tiếng ở khu người nhà, đồn Kháo Sơn lại càng nổi tiếng hơn.
Cô ấy rêu rao như vậy, lập tức khiến nhiều người muốn kéo Hoàng Uyển Thanh xuống nước phải từ bỏ ý định.
Chủ yếu là không thể trêu chọc Trịnh Mỹ Cầm, cũng không thể chọc nổi đồn Kháo Sơn ở phía sau Trịnh Mỹ Cầm. Nhất là khi một số người nghĩ đến kết cục của Ngô Vệ Dân, bỗng chốc cũng thấy thật sự không dám trêu chọc, kẻo không đạt được mục đích mà còn thịt nát xương tan.
Sự giỏi giang của Tần Thanh Man và sự dũng mãnh của đồn Kháo Sơn đã nổi tiếng khắp nông trường bọn họ.
Nhưng luôn luôn có người muốn gây chuyện, vì vậy có người tiếp lời Trịnh Mỹ Cầm: “Ai biết cửa sổ này để mở từ lúc nào, nói không chừng là đã có thói quen quên đóng. Chuyện này cần có chính chủ mới nói rõ ràng được.”
Triệu Thiên Thành cũng hoàn toàn không quen Cao Diệp Phương, tuy rằng Cao Diệp Phương trông không có xấu, nhưng trong lòng anh ta chỉ thích Hoàng Uyển Thanh.
Nghe thấy lời nói của mọi người, sắc mặt anh ta bỗng thay đổi.
Nếu anh ta chủ động nói cửa sổ là mở cho anh ta thì liệu anh ta có được Hoàng Uyển Thanh hay không!
Triệu Thiên Thành vừa nghĩ như vậy thì hô hấp bỗng có chút dồn dập, tim đập cũng nhanh hơn. So với đêm xuân tối hôm qua còn khiến anh ta phấn khích và sung sướng hơn.
Anh ta thích Hoàng Uyển Thanh, từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh đã thích.
Nếu như đời này có thể ở chung với người mình thích, cho dù có hủy hoại thanh danh của đối phương cũng được. Nếu thật sự như vậy, nói không chừng Hoàng Uyển Thanh không thể không lấy anh ta, ngay cả Tần Thanh Man cũng không thể quản được.
Triệu Thiên Thành càng nghĩ càng kích động, thật sự định làm như vậy.
Trịnh Mỹ Cầm vẫn luôn để ý đến vẻ mặt của Triệu Thiên Thành, thấy vẻ mặt Triệu Thiên Thành không đúng, chuông báo động trong lòng vang lên chấn động, lập tức mắng người gây sự trong đám người: “Nói như thật vậy, đừng có đem chuyện xấu xa mà cô đã làm ra để vu oan cho người khác. Nếu cảm thấy có vấn đề thì chúng ta báo công an, để công an tới điều tra.”
Trịnh Mỹ Cầm nhìn một người trong đó với vẻ khinh bỉ: “Nếu không có cô nhắc đến chuyện cửa sổ này thì không ai có thể lý giải như vậy. Tất cả mọi người đều là người bình thường, đều suy nghĩ theo hướng bình thường, cũng chỉ có mình cô cứ suy nghĩ khác người, sợ là ngày nào cô cũng mở cửa sổ cho người ta rồi.”
Mặt Vạn Lâm bỗng chốc đỏ bừng, ánh mắt nhìn Trịnh Mỹ Cầm đầy căm phẫn như thể đã ngâm qua thuốc độc.
“Làm sao, dám làm không dám nói à?” Trịnh Mỹ Cầm vốn đã không vừa mắt nhà họ Lâm. Vạn Lâm này còn trẻ tuổi mà bụng dạ đã xấu xa, khiến cô ấy thấy không quen chút nào: “Vạn Lâm, đừng nói nói cô có thói quen mở cửa như vậy cho đàn ông nhé.”
“Cô nói bậy.”
Vạn Lâm tức giận đến mức hận không thể xông lên xé nát miệng Trịnh Mỹ Cầm, vốn dĩ cô ta nói như vậy cũng không phải vì giúp Triệu Thiên Thành, mà là vì anh trai Vạn Lương của cô ta.
Theo những gì Vạn Lương nói, mọi việc rất thuận lợi.
Không chỉ thuận lợi, chứng cứ cũng cất ký, chờ đến khi thích hợp sẽ phanh phui ra.
Kết quả hôm nay ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh lại xảy ra chuyện.
Triệu Thiên Thành cùng Cao Diệp Phương không chút liên quan với ký túc xá này mà lại nằm ở trong chăn.
Không chỉ như thế, nghe lời Trịnh Mỹ Cầm vừa mới nói, hai mươi chín Tết Hoàng Uyển Thanh đã theo Tần Thanh Man trở về đồn Kháo Sơn. Vậy người phụ nữ ngủ với Vạn Lương cả đêm hôm đó là ai?
Ánh mắt Vạn Lâm nhìn về phía Cao Diệp Phương với vẻ hoài nghi.
Cô ta nghi ngờ là Cao Diệp Phương, nhưng cũng không định buông tha Hoàng Uyển Thanh như vậy.
Tần Thanh Man giúp một người ngoài cũng không chịu giúp người nhà như bọn họ, Vạn Lâm không chỉ hận Tần Thanh Man, còn hận người ngoài là Hoàng Uyển Thanh này. Có thể hủy hoại Hoàng Uyển Thanh thì cô ta không tiếc thủ đoạn nào.
Nhưng mà Trịnh Mỹ Cầm lại cứ xông ra.
Hoàng Uyển Thanh không có ở đây, sẽ là lúc dễ gài tang vật nhất, kết quả lại được Trịnh Mỹ Cầm bảo vệ.
Vạn Lâm hận Trịnh Mỹ Cầm muốn chết.
Trịnh Mỹ Cầm cũng không thèm để ý Vạn Lâm có hận mình hay không, cô ấy thấy Vạn Lâm cũng sợ bị xui xẻo nữa cơ. Vạn Lâm này không phải công nhân của nông trường, lúc trước khi cha mẹ anh em còn có quyền thế ở nông trường thì đã giẫm đạp không ít người.
Lúc nhà cô ta có quyền thế thì có không ít người nịnh nọt.
Trịnh Mỹ Cầm cũng bị Vạn Lâm chọc tức mấy lần, tuy rằng mỗi lần cãi nhau cô ấy đều cãi thắng, nhưng thắng cũng không quá thoải mái.