Hôm nay là do Vạn Lâm chủ động động đến cô ấy, tuy rằng cô ấy không có chứng cứ Vạn Lâm mở cửa sổ cho người khác hay không. Tuy nhiên trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện Vạn Lâm mập mờ với không ít đàn ông trong nông trường, cô ấy vẫn biết chút ít.
Trịnh Mỹ Cầm lập tức dồn Vạn Lâm vào đường cùng.
Bây giờ cuộc sống của nhà họ Vạn ở nông trường rất chật vật, trước công chúng, tuyệt đối không ai dám ra mặt giúp cô ta.
Thật sự không ai ra mặt giúp Vạn Lâm, thậm chí sau khi mọi người nghe được lời nói của Trịnh Mỹ Cầm thì đều nhìn về phía Vạn Lâm với ánh mắt thâm sâu, trong ánh mắt ấy chứa sự trào phúng và chế giễu lộ liễu.
Dù sao lúc nhà họ Vạn có quyền thế thì đã đắc tội rất nhiều người.
Vạn Lâm bị Trịnh Mỹ Cầm chụp mũ ngược lại, tức giận đến mức suýt chút nữa thì hộc máu, lại thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có ý ám chỉ, mặt của cô ta bỗng chốc đen kịt, ánh mắt cũng đang tìm kiếm trong đám người.
Ánh mắt của mấy người đàn ông sau khi chạm mắt với Vạn Lâm thì cũng dời đi ngay lập tức.
Làm như không có liên quan gì đến Vạn Lâm, điều này làm cho Vạn Lâm lại vừa thẹn vừa giận. Giậm chân một cái, lao ra khỏi đám người mà không hề quay đầu lại.
Cô ta mặc kệ.
Dù sao chuyện của anh trai cô ta thì để anh ta tự lo.
Cho dù người Vạn Lương tính kế là ai thì anh trai cô ta không chịu thiệt là được, cùng lắm thì chờ Hoàng Uyển Thanh trở về rồi tính kế.
Vạn Lâm chạy đi, tầm mắt mọi người lại tập trung trên người Triệu Thiên Thành.
Triệu Thiên Thành vốn dĩ còn muốn làm theo cách của Vạn Lâm đề ra để vu oan cho Hoàng Uyển Thanh, kết quả nghe được Trịnh Mỹ Cầm nói có thể báo công an, bỗng chốc tất cả kích động đều hóa thành hư ảo.
Anh ta không có lòng tin vào bản thân, đối mặt với công an, anh ta tuyệt đối sẽ nói thật.
“Triệu Thiên Thành, cậu có còn là đàn ông không vậy? Đã khi dễ thanh niên trí thức Cao Diệp Phương thì dù sao cũng phải cho người ta một câu trả lời chứ. Nếu không, đây chẳng phải là hành động đùa bỡn lưu manh sao?” Trịnh Mỹ Cầm cũng vì Vạn Lâm mà cũng trút giận lên người Triệu Thiên Thành
Quần chúng vây xem thật sự không dám trắng trợn chèn ép Triệu Thiên Thành như vậy.
Lúc này thấy Trịnh Mỹ Cầm ra mặt, cũng biết Trịnh Mỹ Cầm là người của đồn Kháo Sơn, mọi người lập tức nhìn về phía Triệu Thiên Thành.
“Hức hức hức…”
Trên giường, Cao Diệp Phương quấn chăn cúi đầu khóc.
Khóc thì khóc thôi, đây còn khóc vô cùng có kỹ xảo, góc độ cúi đầu vô cùng hoàn hảo bại lộ các loại dấu vết trên cổ.
Những dấu vết này cực kỳ rõ ràng, chỉ cần là người từng trải qua thì đều biết đó là chuyện gì.
Lúc này Cao Diệp Phương thật sự có chút mơ hồ.
Hôm qua cô ta đến ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh để tìm đồ, kết quả sau khi vào nhà thì phát hiện trên giường có người, còn là một người đàn ông.
Ngày hôm qua ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh không có tối như vậy, ngoài phòng có chút ánh sáng lờ mờ chiếu vào, nương theo ánh đèn, cô ta nhận ra là Triệu Thiên Thành.
Triệu Thiên Thành rất có tiếng ở nông trường, thân thế bối cảnh cũng không phải điều bí mật gì.
Nghe nói cha ruột của Triệu Thiên Thành là chủ nhiệm ủy ban cách mạng công xã, ông ngoại là lãnh đạo ủy ban cách mạng huyện. Trong thời đại này, gia thế như vậy chính là con đường lên trời, chỉ cần nắm bắt tốt thì cô ta không chỉ thuận lợi về được thủ đô, mà Triệu Thiên Thành cũng có thể cùng đến thủ đô.
Đến thủ đô, nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước.
Cao Diệp Phương nhìn khuôn mặt của Triệu Thiên Thành, hơi đỏ mặt.
Triệu Thiên Thành khá ưa nhìn, dáng người cũng không tệ, là một người có thể lấy làm chồng. Có khi gia đình như vậy cũng sẽ có quan hệ dây mơ rễ má với những cấp cao của hội ủy ban cách mạng, lấy Triệu Thiên Thành không tính là thiệt thòi.
Cao Diệp Phương tính toán xong thì cởi quần áo lên giường.
Cô ta cho rằng người đàn ông lần trước trải qua đêm xuân với cô ta là Triệu Thiên Thành, nếu không thì không có cách nào giải thích được tại sao Triệu Thiên Thành lại nằm ở trên giường Hoàng Uyển Thanh.
Hơn nữa ở nông trường Cao Diệp Phương cũng nghe được chuyện Triệu Thiên Thành theo đuổi Hoàng Uyển Thanh như thế nào.
Cô ta không quan tâm đến việc người Triệu Thiên Thành thích là Hoàng Uyển Thanh, cô ta chỉ muốn lợi dụng Triệu Thiên Thành để về thủ đô.
Cao Diệp Phương luyến tiếc sự phồn hoa của thủ đô.
Hơn nữa, đêm xuân lần trước cũng làm cho cô ta không ngừng khao khát, cho nên Cao Diệp Phương lại chui vào chăn của Triệu Thiên Thành.
Lúc này Triệu Thiên Thành đang nằm mơ ở trên giường Hoàng Uyển Thanh.
Giấc mơ có màu sắc.
Trong mơ, Hoàng Uyển Thanh vô cùng nhiệt tình, khiến anh ta buông thả hết sức.
Cao Diệp Phương vừa tiếp xúc với Triệu Thiên Thành thì đã nhận ra không đúng. Giữa đàn ông với đàn ông cũng có điểm khác nhau, cô ta cũng đã nhận ra nhưng dù sao cũng đã đón nhận rồi, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng, cho nên cô ta vẫn vui vẻ đón nhận.