Năm mới sắp đến nhưng bầu không khí ở nhà họ Chu lại không tốt cho lắm, đặc biệt là Triệu Thiên Thành và mẹ anh ta - Triệu Xuân Tịnh, sắc mặt của hai người họ cực kỳ khó coi.
Ánh mắt Triệu Xuân Tịnh nhìn Cao Diệp Phương hiện rõ vẻ chán ghét và kinh tởm.
Hôn sự của con trai bà ta đã được ông cụ sắp xếp xong xuôi, người cũng dẫn tới cửa rồi, nếu không phải hôm qua Triệu Thiên Thành giở tính trẻ con, bỏ trốn thì hai đứa đã đi đăng ký kết hôn ngay ngày đầu năm mới rồi, kết quả mới qua một đêm thôi đã xảy ra chuyện.
Nếu bảo con trai bà ta không bị tính kế thì ai mà tin.
Triệu Xuân Tịnh không an ủi Cao Diệp Phương đang cúi đầu tỏ vẻ ngoan hiền, lâu lâu còn đưa tay lau nước mắt mà đi thẳng vào vấn đề: “Bọn tôi có thể dàn xếp cho cô một nơi để về nông thôn lần nữa, cô yên tâm, tôi hứa sẽ không có ai biết cô từng gặp chuyện gì đâu.”
Dù Cao Diệp Phương có là thanh niên trí thức, Triệu Xuân Tịnh cũng chướng mắt.
Ở cái thời này, thanh niên trí thức chẳng có giá trị gì, đáng giá nhất chính là công nông binh và sinh viên, đó mới là phần tử trí thức được thời đại này công nhận.
Nhà Triệu Xuân Tịnh đã tính toán đâu ra đấy rồi, chờ Triệu Thiên Thành kết hôn xong, con dâu có thai, họ sẽ đưa người lên Thủ đô học tập. Ở thời đại này, tuy chế độ thi đại học đã bị hủy bỏ, những vẫn có thể tiến cử đi học đại học.
Và công nông binh sinh viên chính là ngọn cờ tiên phong của thời kỳ hiện tại.
Thế nên Triệu Xuân Tịnh mới không thèm để Cao Diệp Phương – người còn chẳng phải là sinh viên vào mắt. Vì nói dễ nghe thì là thanh niên trí thức, nhưng chưa chắc đã là thanh niên trí thức được học đại học, mà cũng có thể là sinh viên chưa tốt nghiệp, có điều nếu chưa tốt nghiệp thì ai mà biết liệu cô ta có nhận được tấm bằng đại học hay không.
Cao Diệp Phương không ngờ tới cả mấy lời khách sáo, lịch sự mà người nhà của Triệu Thiên Thành cũng không thèm nói đã thẳng thừng đẩy cô ta xuống mười tám tầng địa ngục.
Nhất thời, nước mắt cũng chẳng còn sức mà lau nữa.
Triệu Xuân Tịnh thấy Cao Diệp Phương không tiếp tục giả mù sa mưa thì hài lòng chút định, cũng chịu nói năng rõ ràng hơn: “Đúng là Thiên Thành nhà tôi đã bước vào căn phòng kia, nhưng người nó thích là Hoàng Uyển Thanh chứ không phải cô, mục đích cô xuất hiện ở ký túc xá, leo lên giường con trai tôi là gì, trong lòng chúng tôi biết rất rõ.”
“Không phải…”
Cao Diệp Phương biết người nhà của Triệu Thiên Thành có lẽ rất khó đối phó, nhưng không nghĩ tới đối phương sẽ thẳng thừng đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu mình như sợ cô ta sẽ được nước lấn tới, bám dính lấy họ vậy.
“Đừng nói không phải với tôi.” Triệu Xuân Tịnh không kiềm được mà cắt ngang lời ngụy biện của Cao Diệp Phương, sau đó cũng nói rõ: “Nhà chúng tôi như thế nào không chỉ mình cô biết mà tất cả mọi người ai cũng hiểu rõ hết. Số người muốn trở thành con dâu nhà chúng tôi xếp hàng dài từ nông trường cho đến thị trấn đấy, trước kia, nhà chúng tôi không tính cưới vợ cho Thiên Thành là vì muốn để nó chơi thêm vài năm nữa, bằng không làm gì đến lượt cô nhặt của hời.”
Đã tới nước này, Triệu Xuân Tịnh cũng không nói một hàm súc nữa: “Phụ nữ muốn chui lên giường Thiên Thành nhà tôi mỗi năm chỉ nhiều hơn chứ không ít đi, mục đích cũng giống như cô cả. Chẳng qua là cô không muốn xuống nông thôn chịu khổ thôi chứ gì, được thôi, cô có yêu cầu gì cứ nói, nhà chúng tôi sẽ thực hiện hết.”
Vừa nói dứt câu, bốn bề nhà họ Chu chìm vào tĩnh lặng.
Triệu Thiên Thành giương mắt nhìn chằm chằm Cao Diệp Phương.
Đương nhiên một cuộc hôn nhân gượng ép do nhận sai người sẽ chẳng thể khiến người ta vui như được kết hôn với người mình thích. Tuy bề ngoài của Cao Diệp Phương cũng ưa nhìn, lúc lên giường cũng không tồi chút nào, nhưng Triệu Thiên Thành không thấy vui gì cả, vì đời này anh ta đã nhìn trúng Hoàng Uyển Thanh rồi.
Thế nên anh ta không hề muốn kết hôn với người con gái khác đâu.
Hiện Cao Diệp Phương chỉ còn kém bị Triệu Xuân Tịnh chỉ thẳng vào mặt mắng là đồ đê tiện nữa thôi, thế nên cô ta có thể nuốt trôi cục tức này mới là lạ.
Vốn cô ta còn tính giả vờ giả vịt thành một người con gái nhu nhược, yếu đuối để tranh thủ sự đồng tình của nhà họ, ai ngờ cả nhà Triệu Thiên Thành lại chẳng thèm xem cô là con người.
Triệu Xuân Tịnh – mẹ của Triệu Thiên Thành vừa tới đã lập tức xông lên bao che cho con mình, cha của Triệu Thiên Thành thì ngồi yên một bên không lên tiếng, họ định giải quyết mình như cái cách họ giải quyết mấy người phụ nữ nhà quê không biết gì đây mà.