Tất nhiên Tần Thanh Man không hề nói rõ với Trịnh An Quốc về chuyện ghê tởm đã xảy ra trong nông trường, cô chỉ nói cho ông ấy chuyện Hoàng Uyển Thanh và Vệ Lăng đều là người thủ đô. Vì người lớn giữa hai gia đình có qua lại nên Vệ Lăng mới nhận Hoàng Uyển Thanh làm em gái.
Người làm chị dâu như cô không yên tâm khi để Hoàng Uyển Thanh ở một mình trong nông trường, Tần Thanh Man nghĩ khoảng cách từ đồn Kháo Sơn đến nông trường không quá xa nên cô muốn Hoàng Uyển Thanh về nhà mình ở, buổi sáng thì tới nông trường làm việc.
Như vậy nông trường có thể giả thể khu ký túc xá, xem như góp phần vào việc giúp nông trường ngày càng hiện đại hoá.
Tuy rằng Trịnh An Quốc không biết trong nông trường đã xảy ra chuyện ghê tởm nhưng cũng cảm thấy Tần Thanh Man nói có lý.
Dù sao vẻ bề ngoài của Hoàng Uyển Thanh cũng khá xinh đẹp, một cô gái độc thân thì ở nhà mình sẽ an toàn hơn.
Suy nghĩ đến khía cạnh này, Trịnh An Quốc đồng ý yêu cầu của Tần Thanh Man.
Ông ấy và Tiền Tương Dương đều là cán bộ công xã, nhà hai người cũng ở đồn Kháo Sơn, mỗi buổi sáng bọn họ đều phải đi làm. Nhờ có xe trượt tuyết nên tốc độ rất nhanh, hơn nữa dù trên xe có thêm một người cũng không phải chuyện gì to tát.
Mặc dù Trịnh An Quốc đã đồng ý với Tần Thanh Man những ông ấy cũng có chuyện muốn nói: "Thanh Man, vì mùa đông tuyết rơi dày đặc nên mọi người mới được đi làm bằng xe trượt tuyết, nhưng tới đầu xuân thì không thể như đi xe trượt tuyết nữa."
Tần Thanh Man đã hỏi thăm rõ ràng về chuyện nà từ trước, nên cô mỉm cười, gật đầu nói: "Bí thư, đầu xuân cháu sẽ mua cho Uyển Thanh một chiếc xe đạp, đến lúc đó đi làm về có người đi chung cũng an toàn và thuận tiện hơn."
"Chú cũng nghĩ vậy."
Thấy Tần Thanh Man đã suy nghĩ kỹ càng, Trịnh An Quốc đến đầu của, khi nhiệm kỳ mới bắt đầu thì Tần Thanh Man cũng sẽ tới công xã đi làm. Thế nên ông ấy nói với cô sáng mai bảo Hoàng Uyển Thanh dậy sớm một chút, tới cửa thôn đợi mọi người cùng đi làm.
"Bí thư, chú có thể nói cho cháu biết thời gian cụ thể không, Uyển Thanh có đồng hồ, cũng không thể làm phiền mọi người chờ cô ấy được."
Tần Thanh Man đã xuyên đến thế giới này một thời gian nhưng nếu không xem đồng hồ cô vẫn không thể nắm được thời gian cụ thể.
Người đi làm kỵ nhất là trễ giờ, có thời gian cụ thể thì sẽ không làm ảnh hưởng đến mọi người.
Trịnh An Quốc liếc nhìn Hoàng Uyển Thanh một cái, hiền lành hỏi: "Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, nông trường mấy giờ bắt đầu làm việc?"
Từ thị trấn đến nông trường cách nhau một đoạn đường, nếu dựa theo giờ đi làm của ông ấy và Tiền Tương Dương, chắc chắn cô ấy sẽ đến muộn.
Nếu ông ấy đã đồng ý Tần Thanh Man cho Hoàng Uyển Thanh đi nhờ một đoạn thì nhất định phải đi sớm một chút, chừa lại thời gian cho Hoàng Uyển Thanh di chuyển từ thị trấn đến nông trường.
Hoàng Uyển Thanh biết Trịnh An Quốc đang muốn giúp mình nên cô ấy nhanh nhẹn trả lời: "Đồng chí An Quốc, nông trường của chúng cháu bắt đầu làm việc từ tám giờ sáng và tan làm lúc ba giờ chiều."
Thời gian này khá trùng khớp với giờ làm việc của nhóm người Trịnh An Quốc ở công xã.
Khoảng cách từ đồn Kháo Sơn đến thị trấn không xa, vốn dĩ hơn bảy giờ sáng nhóm người Trịnh An Quốc sẽ rời nhà, chắc chắc lúc bọn họ đến thị trấn vẫn còn sớm. Nhưng đã là cán bộ công xã thì không được ăn chặn thời gian làm việc, đến sớm một chút cũng là việc nên làm.
Nếu ngày mai bọn họ vẫn lên đường tới thị trấn theo giờ cũ thì thời gian của Hoàng Uyển Thanh sẽ hơi eo hẹp.
Trịnh An Quốc nhanh chóng sửa lại giờ tụ họp ngày mai: "Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, ngày mai cháu hãy tới cổng thôn lúc sáu giờ rưỡi, giờ đó chúng ta sẽ xuất phát đi thị trấn."
Thời gian một tiếng rưỡi đã đủ để Hoàng Uyển Thanh đi từ đồn Kháo Sơn đến nông trường Hồng Kỳ.
"Dạ được, ngày mai cháu nhất định sẽ đến cổng thôn đúng giờ thưa đồng chí An Quốc."
Hoàng Uyển Thanh kích động đến mức cả khuôn mặt đều ửng hồng.
Cô ấy đã tính rồi, thời gian một tiếng rưỡi chắc chắn đủ để cô ấy đi tới nông trường, thời gian ngồi xe trượt tuyết từ đồn Kháo Sơn đến thị trấn nhiều lắm là nửa giờ, nếu tới thị trấn mà không có xe đi nông trường thì một tiếng đồng hồ cũng dư thời gian cho cô đi bộ tới nơi.
"Được rồi, vậy sáng mai gặp lại nhé đồng chí Uyển Thanh."
Trịnh An Quốc hào phóng đồng ý, ông ấy còn mời hai chị em Tần Thanh Man đến nhà mình ăn cơm.