Thời đại này, việc mời người khác đến nhà mình ăn cơm cũng giống như một lời nói xã giao, trừ khi mối quan hệ giữa hai bên rất thân thiết. Nếu muốn đến nhà người khác ăn cơm thì bạn phải mang theo rất nhiều quà cáp, còn bình thường khi một người mời người khác đến nhà mình ăn cơm chỉ là đang nói xã giao mà thôi.
Tất nhiên Tần Thanh Man cũng hiểu rõ đạo lý này nên cô uyển chuyển từ chối.
Sau đó, cô dẫn Hoàng Uyển Thanh rời khỏi nhà Trịnh An Quốc.
Tiếp theo, hai người cũng không về nhà ngay mà mang theo một ít quà cáp đến nhà Tiền Tương Dương.
Tiền Tương Dương là chủ nhiệm trị an của công xã, quyền hạn của ông ấy cũng rất lớn.
Tuy rằng Trịnh An Quốc đã đồng ý cho Hoàng Uyển Thanh đi làm và về nhà chung nhưng Tần Thanh Man vẫn muốn chào hỏi Tiền Tương Dương một tiếng, đây là sự tôn trọng tối thiểu.
Cho dù là thời đại nào thì việc tôn trọng người khác cũng khiến con đường của bạn bằng phẳng hơn.
Nhà của Tiền Tương Dương rất náo nhiệt, hôm nay là mồng ba tết nguyên đán, những cô gái đã kết hôn sẽ dẫn chồng và con mình về nhà mẹ đẻ, thế nên hai chị em Tần Thanh Man còn chưa vào nhà đã nghe được âm thanh sôi nổi trong nhà họ Tiền.
Thật ra hôm nay không riêng gì nhà họ Tiền mới náo nhiệt, mà tất cả những gia đình trong đồn có con gái đã kết hôn đều như vậy.
Bởi vì vào ngày mùng ba tết, những cô gái đã kết hôn đều sẽ về nhà mẹ đẻ chúc tết và cầu nguyện cho năm mới.
Mỗi năm chỉ có một dịp quan trọng như vậy, cho dù trong suốt một năm, người phụ nữ có cần kiệm thế nào cũng không hiếm khi nhận được sự tôn trọng như ngày về nhà mẹ đẻ, vì vậy hôm nay mỗi gia đình trong đồn đều tràn ngập tiếng cười.
Trên ống khói của mỗi gia đình đều liên tục có khói trắng bay lên.
Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh không ở lại nhà họ Tiền lâu, sau khi chào hỏi, tặng quà và nói vài câu khách sáo với Tần Tương Dương, hai người nhanh chóng chào tạm biệt và quay về nhà.
"Thanh Man, vẫn là ăn tết ở đồn Kháo Sơn thoải mái hơn."
Trên đường về nhà, Hoàng Uyển Thanh kéo tay Tần Thanh Man và cười vui vẻ.
Sau này cô ấy sẽ sống ở nhà họ Tần, không cần quay lại ký túc xá trong nông trường, thế nên Hoàng Uyển Thanh vô cùng vui vẻ.
"Hôm nay chị Mỹ Cầm cũng về nhà chúc tết, lát nữa khi các cô ấy rời đi, chúng ta cũng đi theo họ tới nông trường." Hôm nay tâm trạng của Tần Thanh Man cũng khá tốt.
Năm ngoái còn còn nghĩ không biết phải làm thế nào để loại bỏ Cao Diệp Phương, người làm cô và Vệ Lăng chán ghét. Nhưng hôm nay cô đã phát hiện Cao Diệp Phương và Triệu Thiên Thành đang yêu nhau, vậy thì cô không cần ra tay nữa bởi vậy Tần Thanh Man mới cảm thấy tâm trạng mình khá tốt.
"Tại sao hôm nay chúng ta phải tới nông trường?"
Hoàng Uyển Thanh hơi khó hiểu, cô ấy không muốn quay lại căn phòng ký túc xá đó nữa.
Chỉ cần nhớ đến chuyện đã xảy ra trong ký túc xá, toàn thân Hoàng Uyển Thanh đều nảy sinh cảm giác chống cự.
"Đồ ngốc, quần áo và đồ dùng của em vẫn còn để trong ký túc xá, em không lấy chúng đi, nông trường làm sao giải thể ký túc xá được? Nếu em không ở ký túc xá nữa thì chúng ta mau chóng lấy đồ đạc của em về và trả lại ký túc xá cho nông trường, tránh sau này lại có người bàn tán chuyện ở ký túc xá nữa."
Tần Thanh Man bất đắc dĩ giải thích cho Hoàng Uyển Thanh.
Hoàng Uyển Thanh nhăn mặt, cô ấy không muốn lấy lại đồ đạc trong ký túc xá nữa, cô ấy cho rằng mấy thứ đó ở cùng phòng với đám người Cao Diệp Phương quá lâu nên không còn sạch sẽ nữa.
Cho dù có giặt sạch chúng thì cô ấy cũng không muốn mặc chúng lên người thêm lần nào nữa.
Dù sao lúc cô bỏ nhà đi đã mang theo rất nhiều đồ, cùng lắm thì cô ấy sẽ tới Cung tiêu xã mua vài bộ quần áo khác để tắm rửa.
Vừa thấy vẻ mặt Hoàng Uyển Thanh, Tần Thanh Man đã biết cô ấy để ý chuyện gì.
Nói thật, nếu đổi lại là cô, cô cũng không cần đồ đạc trong căn phòng đó nữa. Không phải cô không hiểu được sự khó khăn của con người ở thời đại này, những chỉ cần tưởng tượng đến việc hai người kia và đống đồ đó một đêm đã ở chung trong phòng một đêm, cô đã không muốn quan tâm đến chúng nữa.
Nhưng dù bọn họ muốn vứt bỏ thì cũng phải làm đúng cách, nhất định phải thể hiện rõ thái độ.
Nếu không người trông nông trường sẽ cho rằng Hoàng Uyển Thanh là người dễ bắt nạt.
Tần Thanh Man nhớ năm ngoái khi cô đến nông trường đón Hoàng Uyển Thanh, thái độ của những người ở đó đối với cô ấy rất xa cách.
Nếu Hoàng Uyển Thanh không muốn phải làm việc cả đời trong nông trường và tìm một người ở nông trường để kết hôn, vậy thì cô ấy nhất định phải thể hiện rõ thái độ của mình.
Vì vậy, Tần Thanh Man lại nói với Hoàng Uyển Thanh: "Bây giờ vật tư thiếu thốn, cho dù em muốn vứt bỏ mấy thứ đó cũng không thể vứt bỏ một cách tùy tiện như vậy, người có ý xấu sẽ vu khống em sống theo chủ nghĩa tư bản."