Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 67 - Chương 67 - Trận Chiến Hơi Lớn 2

Chương 67 - Trận chiến hơi lớn 2
Chương 67 - Trận chiến hơi lớn 2

Vệ Lăng biết điều này không đúng lắm, thế là đến gần nói: “A Lăng.”

“Cài gì?” Tần Thanh Man khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Vệ Lăng, cô mới giật mình hiểu ra A Lăng ở đây có nghĩa là gì. Mặt có hơi đỏ nhưng cô vẫn tôn trọng ý muốn thay đổi cách xưng hô của Vệ Lăng, “A Lăng.”

“Ừm.” Cách gọi mới làm Vệ Lăng thở phào một hơi, và đồng thời cảm nhận được khoảng cách giữa hắn với Thần Thanh Man đã rút ngắn hơn một chút. Hắn ngồi xổm xuống, hỏi nhỏ: “Thanh Man, anh có thể làm chút việc gì đó.” Hắn muốn dung nhập vào ngôi nhà này.

Tần Thanh Man nhìn ra được Vệ Lăng đang cố gắng vì gia đình của bọn họ, nghĩ rồi nhường ra một vị trí, đáp lại: “A Lăng, anh giúp em buộc chỉ cho lạp xưởng, đâm lỗ đi.”

Lạp xưởng thành phẩm cứ chia mỗi mười centimet là dùng chỉ buộc lại để định hình. Định hình xong còn phải lấy kim đâm mấy lỗ nhỏ trên lạp xưởng, mục đích là để loại bỏ hết tất cả không khí còn sót lại ở bên trong, còn có thể làm khô hết nước thừa, để lạp xưởng nhanh rút nước và ra được thành phẩm.

Như vậy lạp xưởng thành phẩm không chỉ không bị mốc mà còn không hỏng, có thể giữ được lâu.

Tần Thanh Man nhỏ giọng nói về những chú ý khi làm lạp xưởng với Vệ Lăng, Vệ Lăng chăm chú lắng nghe, mà hắn học cũng rất nhanh, nghe Tần Thanh Man nói xong là hắn đã có thể bắt tay vào làm rồi.

Cùng nhau làm việc, nhỏ giọng trò chuyện, cảm giác xa lạ xung quanh hai người đang dần giảm đi.

Nhồi xong một chậu lạp xưởng, tuy hai người chưa đến mức cười nói vui vẻ nhưng ít nhất cũng đã vô cùng ăn ý với nhau.

Vốn Tần Thanh Man cho rằng làm xong hết đống việc này cũng phải đến hơn nửa đêm, nhưng vì có Vệ Lăng giúp nên đến rạng sáng đã hoàn thành, chỉ còn mỗi nồi thịt đang đun nữa thôi, còn đâu là không còn việc gì nữa.

Nhìn chỗ lạp xưởng treo đầy trên giá, trong lòng Tần Thanh Man tràn đầy cảm giác thành tựu.

Những lạp xưởng này chỉ cần khống chế lượng nước một buổi tối, đến hôm sau là có thể treo lên gác bếp hong gió được rồi.

Tuy vị của lạp xưởng hong gió không giống với vị hun khói nhưng lại có vị đặc biệt riêng.

Những việc cần làm đều đã làm xong, hai người rửa sạch tay, Tần Thanh Man lại đổ nước rửa mặt cho Vệ Lăng, nói: “A Lăng, hôm nay anh cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau rửa mặt rồi đi nghỉ ngơi sớm đi, không cần trông lửa trong bếp nữa đâu, lát nữa em thêm mấy cây củi vào rồi cũng đi nghỉ ngơi luôn.”

Có thể nghỉ ngơi thì chắc chắn Tần Thanh Man sẽ không thức đêm, cho dù là kiếp trước cô cũng không thích thức đêm.

Còn nữa, dựa theo sự hiểu biết của cô với mấy vị trưởng bối Chu Hồng Hà, bọn họ ăn thiệt như vậy chắc chắn sẽ tìm mình gây phiền phức. Hôm nay bọn họ không đến là vì đang bị thương nặng khó hoạt động, lại thêm chuyện Tần Thải Vân bị từ hôn khiến cả chủ nhiệm trị an lẫn chủ nhiệm hội phụ nữ ra mặt, bọn họ bị dọa sợ nên mới không lập tức đến làm ầm ĩ. Nhưng chậm nhất là đến ngày mai, chắc chắn mấy người kia sẽ đến nhà cô gây chuyện.

Vệ Lăng không có bất kỳ ý kiến gì với Tần Thanh Man.

Bởi vì hắn không cần ai dạy cũng đã tự học được cách nghe lời vợ.

Rửa mặt xong, Vệ Lăng nhắm mắt vui vẻ nằm trên giường nghĩ khi nào về phải xin cấp trên chuyện kết hôn mới được. Đến lúc đó hắn sẽ giao hết tất cả trợ cấp, phiếu chứng cho Tần Thanh Man. Về sau hắn cũng đã là người chân chính có nhà.

“Cốc, cốc, cốc ——”

Ngay lúc Vệ Lăng càng nghĩ càng hưng phấn, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Vệ Lăng tai thính mắt tinh ảo não trở mình rời giường đi mở cửa. Vừa nãy hắn nghĩ chăm chú quá, không để ý đến động tĩnh ngoài phòng, đúng là không phải.

Vừa mở cửa liền thấy Thần Thanh Man ôm Sở Sở đang ngủ say.

Lại lần nữa nhìn thấy dáng người của Vệ Lăng, Tần Thanh Man có chút không quen.

Cô vừa ôm Sở Sở vào nhà vừa nhỏ giọng nói: “Sở Sở rất thích anh, để cho thằng bé quen với anh hơn, sau này hai người sẽ ngủ chung giường.” Nói rồi Tần Thanh Man đặt Sở Sở lên giường gạch.

Chuyển qua chỗ ngủ mới mà Sở Sở vẫn không tỉnh, cậu thoải mái nằm trên chiếc giường gạch ấm áp khẽ ngáy.

“Để em đi lấy chăn với gối của thằng bé.”

Tần Thanh Man quay người về lại phòng mình, mấy giây sau, cô lại xuất hiện và thật sự ôm chăn gối được xếp gọn gàng qua.

Từ khi Vệ Lăng nghe được Tần Thanh Man nói sau này Sở Sở sẽ ngủ với mình, hắn liền ngạc nhiên đến ngây ngẩn cả người.

Chuyện này không đúng!

Không phải vợ chồng nên ngủ chung trên một chiếc giường to, một chiếc giường đất hả, sao giờ lại biến thành hắn ngủ cùng với Sở Sở rồi, người kết hôn với hắn cũng đâu phải thằng nhóc thối Sở Sở này đâu.

Bình Luận (0)
Comment