“Chú hai, thím hai không thể thở được nữa rồi, chú đứng bịt mũi thím ấy.” Vẫn là Tần Trân Châu nhìn thấy thảm trạng của Chu Hồng Hà đầu tiên, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở Tần Lỗi. Thím hai cũng đã giãy giụa hai mắt trắng dã luôn rồi, còn bịt nữa là xảy ra án mạng đấy.
Tần Lỗi được nhắc nhở, nhanh chóng buông tay ra.
“Vợ, cái đó… Tôi không cố ý.” Tần Lỗi nhanh chóng nhận sai với vợ. Mạng người quan trọng, bình thường ông ta có thể giễu võ dương oai trước mặt người khác nhưng lúc này không thể không cúi đầu xin lỗi. Ông ta sợ Chu Hồng Hà làm ầm lên.
Chu Hồng Hà bị thương nặng, cố gắng chịu đựng giữ chút sức để tỉnh táo, lúc này lại bị Tần Lỗi bịt như vậy, thiếu chút nữa là bịt đến tắc thở luôn.
Thể lực cùng với tinh thần giảm mạnh khiến bà ta không còn sức để đi tính sổ với người đàn ông nhà mình, chỉ có thể trừng Tần Lỗi một cái sau đó cố gắng giữ vững tinh thần nói với mọi người: “Chuyện chúng ta bị lợn rừng đâm phải tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, đây chắc chắn là âm mưu của con ranh Thanh Man chết tiệt kia, lợn rừng là do con ranh đó dẫn tới.”
Tần Hương đảo mắt một vòng, phụ họa theo: “Đúng vậy, chính là do con ranh Thanh Man chết tiệt kia dẫn lợn rừng tới, nếu không thì sao đang êm đang đẹp lại có lợn rừng được. Năm nào chúng ta cũng vào khu rừng kia nhưng có bao giờ gặp phải lợn rừng đâu, sao năm nay con ranh chết tiệt kia đi theo nhặt chút đồ thừa thì lại đụng phải lợn rừng. Chuyện này quá trùng hợp rồi, không thể nào có chuyện con ranh kia không giở trò quỷ được.”
“Em cũng thấy là lạ, mọi người nói xem có phải con ranh Thanh Man kia thấy chúng ta đi theo sau liền không hài lòng, cố ý dẫn lợn rừng đến đánh chúng ta không?”
Thím ba Lý Mỹ Na cũng thấy ngờ ngợ trong lòng.
Liên tiếp nghe những nghi vấn của mọi người, thím tư Diêu Xuân Anh tức giận đến mức đấm mạnh một phát xuống giường, cả giận nói: “Không cần biết lợn rừng có phải do con ranh chết tiệt kia dẫn tới không, nhưng chúng ta trốn xa như vậy rồi mà vẫn bị lợn rừng đâm phải, bảo không phải do con ranh kia bày mưu tính kế, em tuyệt đối không tin.”
“Đúng, rõ ràng con ranh chết tiệt kia cố ý, cố ý dẫn lợn rừng đến đâm chúng ta. Nó đây là hận không thể dồn chúng ta vào chỗ chết, muốn lấy mạng của chúng ta.”
Lời của Diêu Xuân Anh nhận được sự tán đồng được tất cả mọi người, Tần Hương với Lý Mỹ Na cũng hận đến ngứa răng.
Trước đó ba người bọn họ đã tránh được đường truy đuổi của lợn rừng, nếu không phải Tần Thanh Man dẫn lợn rừng chạy về hướng bọn họ thì sao bọn họ có thể bị lợn rừng đâm được, thì làm sao có thể bị thương, không bị thương thì sao bọn họ phải nằm đây than thở, không làm được gì hết như thế này.
Mấy người Chu Hồng Hà chỉ cần nghĩ tới chuyện năm nay không thể lên núi đào hốc cây tìm lương thực của sóc là lại hận Tần Thanh Man vô cùng.
Không được, không thể để Tần Thanh Man chiếm lợi như vậy được.
Nghe nói nhà Tần Thanh Man bắt được một con lợn rừng mấy trăm cân, mấy người phụ nữ lại lại bắt đầu có những suy nghĩ xấu xa.
Vào lúc mấy người có suy nghĩ xấu xa đang tính xem làm thế nào để đạt được lợi ích từ trong tay Tần Thanh Man thì bên phía Tần Thanh Man, cô đã mời Vệ Lăng đến làm việc giúp mình.
Một chiếc chậu lớn đổ đầy thịt làm lạp xưởng đã ướp xong gia vị, việc còn lại chình là nhồi nó lại.
Nhồi lạp xưởng không mệt, cũng không vất vả nhưng lại tốn rất nhiều thời gian, mà một khi đã bận là sẽ không rảnh tay đi làm việc khác nữa. Thế là Tần Thanh Man liền dặn Vệ Lăng thỉnh thoảng vào bếp bỏ củi thêm lửa. Đầu lợn to như vậy, ít nhất phải đun một đêm mới ngấm được gia vị.
Tinh thần với thế lực của Vệ Lặng vốn tốt, mấy ngày không ngủ cũng không bị ảnh hưởng gì hết, được Tần Thanh Man dặn dò, trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Được nhờ vả chứng tỏ mình còn hữu dụng, hắn thờ phụng chủ nghĩa thực dụng.
Vệ Lăng thêm củi vào bếp xong liền quay lại phòng khách.
Trong phòng khách, Tần Thanh Man đang nhanh tay nhồi lạp xưởng, hai tay phối hợp vô cùng nhịp nhàng, từng đoạn từng đoạn lạp xưởng bắt đầu hình thành trên tay Tần Thanh Man. Đây là lần đầu tiên Vệ Lăng nhìn thấy cảnh nhồi lạp xưởng.
“Vệ… đồng chí Vệ, anh đến căn phòng phía đông nghỉ ngơi trước đi, em bận làm thêm lúc nữa là xong rồi.”
Tần Thanh Man đang bận rộn ngẩng đầu lên nhìn Vệ Lăng, nhỏ giọng không tự nhiên nói.
Tuy hai người sắp trở thành người có quan hệ thân mật nhất với nhau nhưng cảm giác xa lạ vẫn làm cho hai người khi ở chung vẫn còn có chút khoảng cách. Ngay cả xưng hô cũng vẫn gọi như trước, không quá thân mật hay gần gũi.