Lúc sáng Cao Diệp Phương đã đi với người nhà họ Chu, lúc này lại một mình xuất hiện ở đây, trở về thì cứ trở về thôi, cũng không ai cố ý nói gì, nhưng hết lần này tới lần khác không tránh hiềm nghi mà xuất hiện ở cửa ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh một lần nữa.
Làm như này không phải cố ý để người ta chế giễu sao!
"Không được phép chuyển, Uyển Thanh chưa chính miệng lên tiếng, tôi không tin cô." Cao Diệp Phương vốn muốn vào ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh để tìm đồ, còn chưa tìm được đồ, sao có thể để Trịnh Mỹ Cầm di chuyển loạn được.
Nói xong lời này, cô ta đưa tay túm túi đồ mà Trịnh Mỹ Cầm đã đóng gói.
Thật ra bình thường cô ta cũng không sốt ruột như thế, cũng sẽ không làm như vậy, hiện giờ không giữ được bình tĩnh là bởi vì liên tiếp chịu không ít thiệt thòi ở nhà họ Chu, còn bị Chu Kinh Quốc cảnh cáo, trong cơn tức giận, Cao Diệp Phương phát lửa giận lên người Trịnh Mỹ Cầm.
Cô ta là chị họ của Hoàng Uyển Thanh, cô ta có quyền ngăn cản Trịnh Mỹ Cầm dọn đồ.
Trịnh Mỹ Cầm đã thu dọn đồ đạc trong ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh lúc lâu, lấy tất cả những thứ có thể mang đi, quần áo, giày vớ, ngay cả một nắm than cũng đã đóng gói xong, những thứ này do Hoàng Uyển Thanh chính miệng nói đưa cho cô ấy, từ lúc đóng gói đồ đạc, Trịnh Mỹ Cầm đã coi những thứ này thành đồ của mình.
Lúc này thấy Cao Diệp Phương dám ra tay dây vào, lại nghĩ tới chuyện vì sao Hoàng Uyển Thanh lại không muốn những thứ này, Trịnh Mỹ Cầm cũng nổi giận.
Cô ấy thuận tay cầm cái chổi bên cạnh cửa, quét về phía Cao Diệp Phương, quát to: "Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra, đừng chạm vào đồ của tôi."
Một câu của Trịnh Mỹ Cầm khiến hiện trường an tĩnh lại.
Dù là Cao Diệp Phương định làm ầm ĩ, hay là quần chúng vây xem đều khiếp sợ nhìn Trịnh Mỹ Cầm, không ai ngờ Trịnh Mỹ Cầm lại nói ra lời như vậy trước mặt mọi người.
Quần chúng vây xem toát mồ hôi thay Trịnh Mỹ Cầm.
Cao Diệp Phương này có quan hệ với Triệu Thiên Thành, cho dù không thể lập tức trở thành con dâu nhà họ Chu, nhưng vì để trấn an người, nhà họ Chu kiểu gì cũng sẽ che chở một chút, Trịnh Mỹ Cầm này rất có can đảm, dám đối đầu với đối phương.
"Cô... Cô nói gì?"
Cao Diệp Phương nhìn Trịnh Mỹ Cầm, trong ánh mắt, ngoại trừ kinh ngạc, còn có cảm xúc khó mà tin được.
Cô ta không thể tin được có người dám nói mình như thế!
"Lời hay không nói lần thứ hai." Trịnh Mỹ Cầm gạt tay Cao Diệp Phương ra, đứng tại chỗ chống nạnh, hét lên với người đàn ông nhà mình: "Lão Bao, nhanh chóng chuyển đồ đi, chuyển xong thì chúng ta về nhà, bọn trẻ đều về nhà rồi, cũng không thể để bọn nó đợi lâu."
Cao Diệp Phương biết thanh niên trí thức tới đây có lẽ không thuận lợi, nên sau khi vào nông trường thì dặn mấy đứa bé trong nhà xuống xe đi bộ về nhà.
"Các người dựa vào đâu mà chuyển đồ của Uyển Thanh đi? Dù Uyển Thanh đưa chìa khóa cho mấy người thì cũng không có nghĩa cô có thể dọn đồ của cô ấy?" Lý trí của Cao Diệp Phương quay về, chất vấn Trịnh Mỹ Cầm một cách hợp lý.
Trịnh Mỹ Cầm đóng gói không ít đồ, đám quần áo kia không chỉ mới năm phần, nói là mới bảy, tám phần cũng không có vấn đề gì.
Cao Diệp Phương hỏi như vậy, quần chúng vây xem cũng tò mò tính chân thực.
Chẳng lẽ Hoàng Uyển Thanh thật sự bỏ được mà tặng người ta nhiều đồ như vậy sao.
Trịnh Mỹ Cầm thấy tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người mình, đá Bao Thắng Lợi một cái để tranh thủ thời gian chuyển đồ, cô ấy lại nói lớn: “Hôm nay tôi về nhà ngoại chúc tết, gặp đồng chí Hoàng Uyển Thanh."
"Đồng chí Trịnh Mỹ Cầm, cô nói chuyện ở nông trường cho đồng chí Hoàng Uyển Thanh Đồng chưa?"
Có người khiếp sợ tiếp lời một câu.
"Không phải chứ, không phải đã nói đừng đồn loạn sao?" Cũng có người nhìn Trịnh Mỹ Cầm khó tin, lời Chu Kinh Quốc cảnh cáo mọi người trước đó vẫn còn đang vang bên tai, thật sự không có ai ngờ Trịnh Mỹ Cầm về đồn Kháo Sơn một lần, lại nói tình hình với Hoàng Uyển Thanh.
Cao Diệp Phương cũng trợn tròn mắt.
Cô ta cho rằng với uy vọng của Chu Kinh Quốc trong nông trường thì có thể giấu diếm mọi chuyện chặt chẽ, kết quả còn chưa tới một ngày, tin tức không chỉ truyền đến đồn Kháo Sơn, mà còn truyền tới tai Hoàng Uyển Thanh.