Cao Diệp Phương nhớ lại lần gặp mặt Hoàng Uyển Thanh trước đó.
Dù hai chị em họ còn chưa kịp nói chuyện tử tế, nhưng cô ta rõ ràng có thể cảm nhận được mâu thuẫn của Hoàng Uyển Thanh với mình, nói cách khác, chuyện cô ta lừa gạt Hoàng Uyển Thanh trao đổi địa điểm xuống nông thôn, lừa gạt đối phương đi xem mắt đã bại lộ.
Cao Diệp Phương đang định tìm thời gian giải thích rõ với Hoàng Uyển Thanh, ai ngờ còn chưa gặp được người, mà chuyện cô ta làm chuyện xấu trong ký túc xá của đối phương, lại truyền tới tai Hoàng Uyển Thanh trước rồi.
Hai người là chị em họ thân thiết, quan hệ trước kia không tệ, nếu Hoàng Uyển Thanh biết chuyện mình làm trong túc xá, chưa cần nói đến chuyện mất hết mặt mũi, mà chuyện như thế này thông qua Hoàng Uyển Thanh truyền đến thủ đô, Cao Diệp Phương không dám nghĩ nữa.
Trịnh Mỹ Cầm cũng không quan tâm Cao Diệp Phương đang suy nghĩ gì trong đầu, cô ấy đã lên tiếng, đương nhiên muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Nếu không mọi người lại thật sự cho rằng cô ấy lén lấy đồ của Hoàng Uyển Thanh.
Cho nên Trịnh Mỹ Cầm tiếp tục nói: "Các đồng chí, việc này cũng không phải đồn loạn, tôi cũng không đồn loạn." Cô ấy còn rất thông minh mà thay đổi cách thức trả lời tất cả vấn đề: "Mọi chuyện xảy ra ở ký túc xá của đồng chí Hoàng Uyển Thanh, xem như Hoàng Uyển Thanh gặp vận đen tám đời mới gặp phải loại chuyện này."
Quần chúng nghe Trịnh Mỹ Cầm nói vậy, gần như đều gật đầu tán đồng.
Cuối năm ở nhà người khác, chưa được chủ nhân đồng ý đã làm bậy, làm loạn trên giường của người khác, đây là chuyện cực kỳ kiêng kị, nếu đổi lại là khi trước giải phóng, phải giội máu chó đen mới giải xúi quẩy được.
Dù ánh mắt mọi người nhìn về phía Cao Diệp Phương không nói rõ gì, nhưng nhìn thế nào cũng thấy hiện vẻ ghét bỏ.
Cao Diệp Phương tức gần chết, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết giải thích làm sao.
Chủ yếu là dù cô ta giải thích như nào thì Hoàng Uyển Thanh không ở đây, cũng không có ai nói chuyện giúp cô ta, nếu hôm nay cô ta thành vợ của Triệu Thiên Thành, vậy ánh mắt đám người kia nhìn cô ta chính là ghen tị, mà không phải ghét bỏ và cười trên nỗi đau của người khác.
Đều là người trưởng thành cả, Cao Diệp Phương một mình trở về cũng khiến người ta hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Muốn trèo lên cành cao lại không trèo được thôi!
Hiện trường không có bất cứ ai đồng tình với Cao Diệp Phương, chủ yếu là ở đó cũng có người coi trọng Triệu Thiên Thành, đã sớm nghĩ đến chuyện có thể trở thành vợ của Triệu Thiên Thành, cho nên nhìn thấy Cao Diệp Phương kinh ngạc, trong lòng mọi người thật ra rất sung sướng.
Trịnh Mỹ Cầm thấy mình đã dời chủ đề tám chuyện đi, nhanh chóng chỉ đồ mà Bao Thắng Lợi đang cầm, nói tiếp: "Những vật này cũng không phải tôi tự tiện làm chủ xử lý, mà do đồng chí Hoàng Uyển Thanh không cần nữa."
"Bỏ hết sao?" Trong đám người, có người đỏ mắt.
Những vật này, hai người Triệu Thiên Thành và Cao Diệp Phương lại chưa bao giờ dùng qua, bất kể là ai nhặt được đều không thiệt.
Đặc biệt là mấy bộ quần áo, nhìn qua chất lượng và kiểu dáng đều không tệ, đây chính là kiểu dáng thịnh hành ở thủ đô một thời, là đồ tốt mà bọn họ có tiền cũng không mua được.
Trịnh Mỹ Cầm thấy ánh mắt mọi người đố kị, ghen ghét, lập tức cảnh giác: "Dù đồng chí Hoàng Uyển Thanh không cần những thứ này, nhưng cô ấy đã đồng ý đưa hết cho tôi rồi, chuyện này do chính miệng cô ấy nói, nên tôi mới có chìa khóa ký túc xá của cô ấy."
Cô ấy lo lắng có người không tin, lại nhấn mạnh thêm một câu: "Đồ vật không dính chút bẩn thỉu buồn nôn nào, chỉ là đồng chí Uyển Thanh thấy xúi quẩy, lại thấy nhà tôi có nhiều đứa nhỏ, nên mới hỏi tôi có muốn hay không. Đương nhiên tôi muốn, tôi định về nhà giặt một cái, phơi nắng mấy hôm, nhất định có thể xua hết tất cả xúi quẩy."
"Đồng chí Trịnh Mỹ Cầm, đồng chí Hoàng Uyển Thanh hào phóng, nhà cô cũng có phúc."
Cuối năm rồi, mọi người cũng không muốn làm người ta không thoải mái thêm, đều rất biết nói chuyện.
"Đúng vậy, những thứ này đều phải phơi nắng mặt trời nhiều chút, tốt lắm, đồng chí Hoàng Uyển Thanh tốt như vậy, đồ mà cô ấy từng dùng nhất định có thể giúp bọn trẻ nhà cô cũng lây được chút sự nho nhã. Nói không chừng sau này nhà cô cũng có thể có mấy sinh viên đại học đấy."
"Đúng vậy, đồng chí Hoàng Uyển Thanh không tệ, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn tài năng có tài năng, còn thanh cao, nếu là tôi thì tôi cũng ước gì được dùng đồ đạc của cô ấy."
Tất cả mọi người rất có mắt nhìn, cũng thật sự có ấn tượng tốt với Hoàng Uyển Thanh.